Lionel Messi.- Đứa trẻ ngày nào nay đã là huyền thoại!

nhoemnhieu

Could be the next Xavi !
Đầu quân
19/7/09
Bài viết
796
Được thích
6
Điểm
18
Nơi ở
I be long to?
Barça đồng
0
messi-the-inside-story-of-the-boy-who-became-a-legend.jpg

Lionel Messi.- "The Inside Story of the Boy Who Became a Legend!" ( Lionel Messi.- Bên trong câu chuyện của một đứa trẻ nay trở thành huyền thoại!) là cuốn sách thứ 2 của tác giả Luca Caioli sau cuốn sách Torres.- Chân dung của một cậu bé nay trở thành Vua!. Lionel Messi.- The Inside Story of the Boy Who Became a Legend! được xuất bản bởi PaperPack và có tất cả 288 trang được chia thành 37 chương.

Tóm tắt

Quả bóng vàng châu Âu và FIFA Ballon d'Or 2009 là một cậu thủ nhanh nhẹn, khó lường, mê hoặc. Được đề cử bởi Maradona kế thừa vị trí số 10 tại đội tuyển Argentina, Messi đang tạo dựng đế chế của mình cho dù còn rất trẻ. Ở cái tuổi 22, Messi được coi là cầu thủ năng khiếu tự nhiên nhất hành tinh - một anh hùng ở Barcelona, niềm hy vọng lớn của Argentina tại World Cup 2010 và là sự ghen tị của tất cả các đội khác. Anh đã giành chiến thắng trong cuộc bình chọn FIFA Ballon d'Or năm 2009 nhiều hơn kình địch Cristiano Ronaldo 240 phiếu bầu - khoảng cách số phiếu cao nhất trong lịch sử bóng đá. Luca Caioli dựa trên những nhân chứng sống để kể về câu chuyện có thật của chàng trai mang tên Messi. Những nhân chứng sống ở đây có cha mẹ và gia đình anh, cựu HLV của Messi tại Grandoli và Newell Old Boys, Rijkaard và Zambrotta từ Barcelona, Jorge Valdano và nhiều người khác từ Argentina, cầu thủ hiện đang thi đấu cho Manchester City, Pablo Zabaleta, cựu hậu vệ Chelsea, Asier del Horno. Trong chương cuối, những gì các bạn sẽ đọc chính là những gì mà chúng ta đang được chứng kiến, những màn trình diễn có một không hai, và cuộc sống đời thường có ích bằng những việc làm từ thiện

FCBVN xin trân trọng chuyển tới các cules nội dung cuốn tự truyện bằng tiếng Việt. Vì vốn từ cũng như khả năng ngoại ngữ có hạn, nội dung của cuốn sách cũng rất nhiều, vì vậy chắc chắn không thể tránh được những sai sót. Mong rằng những thông tin, nội dung cuốn sách sẽ có ích đối với các bạn, những con người mang trong mình dòng máu Blaugrana.

P/S: Để nội dung cuốn sách được tập trung, đề nghị các bạn không post bài tại đây!

***

Mục Lục

  • Chương 1 - Rosario
  • Chương 2 - Bệnh viện Garibaldi
  • Chương 3 - Nhỏ nhất trong tất cả
  • Chương 4 - Vẫn như ngày nào
  • Chương 5 - Đỏ và đen
  • Chương 6 - Anh ta là Gardel
  • Chương 7 - Kích cỡ: Nh
  • Chương 8 - Ngôi sao quốc tế trong một thị trấn nhỏ
  • Chương 9 - Vượt qua đại dương
  • Chương 10 - Latigazo
  • Chương 11 - Bằng tạm thời
  • Chương 12 - Mặt nạ của Puyol
  • Chương 13 - Ra mắt
  • Chương 14 - Cây nhà lá vườn
  • Chương 15 - Băng video
  • Chương 16 - Bóng đá là đồ chơi của cậu ta
  • Chương 17 - Người bạn
  • Chương 18 - Xà phòng
  • Chương 19 - Hít thở không khí trong lành
  • Chương 20 - Cầu thủ xuất sắc nhất trận
  • Chương 21 - Siêu âm thẩm mỹ
  • Chương 22 - Khó, rất khó
  • Chương 23 - Thậm chí không nổi một phút
  • Chương 24 - Điểm sáng
  • Chương 25 - Ma quỷ
  • Chương 26 - "Rớt" quai hàm
  • Chương 27 - Leo và Diego
  • Chương 28 - Một sự nghiệp dài trước mắt
  • Chương 29 - Cậu cần phải chứng minh điều đó
  • Chương 30 - Thất vọng
  • Chương 31 - Đứa trẻ điện
  • Chương 32 - Đồng và bạc
  • Chương 33 - Suy nghĩ cứng rắn
  • Chương 34 - Cuộc hành trình dài tìm vàng
  • Chương 35 - Hạnh phúc
  • Chương 36 - Lần thứ 3 may mắn
  • Chương 37 - Barcelona ngày nay

Lưu ý: Đây là cuốn sách được xuất bản vào năm 2009 vì thế các bạn không nên thắc mắc tại sao Luca Caioli chỉ đề cập đến quả bóng vàng FIFA Ballon d'Or 2009 nhưng không đề cập 2010...hay hoặc World Cup 2010 Argentina đã bị loại tại tứ kết nhưng sao vẫn nói Messi là niềm hi vọng lớn của xứ sở Tango trong phần tóm tắt....và còn nhiều những chuyện khác!
 
Sửa lần cuối:

nhoemnhieu

Could be the next Xavi !
Đầu quân
19/7/09
Bài viết
796
Được thích
6
Điểm
18
Nơi ở
I be long to?
Barça đồng
0
Chương 1
Rosario

______________________________________
Cuộc trò chuyện với Celia và Marcela Cucittini


Cuoc-song-cua-Messi-truoc-khi-gia-nhap-Barca_Tin180.com_001.jpg

“Tôi mua một tảng nhỏ thịt bê, ở phần mông, rồi cắt thành từng miếng, cỡ một phần beef-steak trung bình. Loại thịt này tôi thấy người ta bày bán khá nhiều ở Barcelona, nhưng không biết họ gọi là gì…. Tôi rắc một ít muối lên từng miếng, nhúng vào tô chứng gà, và trộn nó với những mẩu bánh mì. Tôi chiên nó lên cho tới khi nó chín, vàng đẹp, sau đó gắp lên một cái khay bỏ vào lò nướng. Tôi lát mỏng từng miếng hành tây xong rồi ném vào chảo xào. Một khi những miếng hành tây chuyển sang màu trắng, tôi bỏ thêm những miếng cà chua đã được cắt sẵn, một chút nước, muối, rau kinh giới, và một nhúm đường. Tôi hâm nóng nó trên bếp khoảng 20 phút. Hoàn thành xong nước sốt, tôi đổ nó lên trên từng miếng thịt bò, rồi đậy nắp lại cẩn thận. Tôi lấy vài miếng pho mát cắt mỏng ở trong tủ lạnh ra xong bỏ nó lên từng miếng bò. Tôi đem nó bỏ vào trong lò nướng cho tới khi những miếng pho mát nóng chảy ra. Việc làm còn lại là chiên một ít khoai tây để bên cạnh món milanesa a la napolitana [thịt chiên bột], thế là xong và chỉ cần bầy chúng lên bàn.”

Với niềm đam mê và kinh nghiệm nấu nướng, Celia diễn tả món anh mà đứa con trai bà thích nhất.
“Đại khái, mỗi khi tôi tới Barcelona thăm nó, tôi thường nấu món này 2/3 lần một tuần. Mỗi lần như thế Messi ăn tới 3 miếng cỡ vừa. Tôi vuốt tóc nó và bảo “Cái món milanesa a la napolitana này, cùng với mate (một loại trà truyền thống của Argentina) làm nên những bàn thắng cho con đấy". Rồi bà khẳng định: "Đấy không chỉ là món khoái khẩu, mà còn là món… hên nữa. Thật đấy, hồi nó ghi 3 bàn vào lưới Real Madrid, đấy chính là lúc tôi đã chuẩn bị sẵn món này, và trà mate, ở nhà". Hương vị ẩm thực của Lionel rất đơn giản: miếng thịt chiên bột, nhưng không phải làm từ đùi thịt muối, hay thịt ngựa, thịt gà kèm theo nước sốt làm từ tiêu, cà chua, hành tây và rau kinh giới. Nó chẳng bao giờ quan tâm đến nghệ thuật ẩm thực, nói chung Leo thuộc mẫu người "ăn để sống".
Ngoài món thịt bê do mẹ nấu, Messi cũng có thể ăn những món người anh trai Rodrigo làm. Bây giờ, Rodrigo là một… đầu bếp cừ khôi, rất giỏi trong việc sáng tạo những món ăn mới, và luôn có tham vọng mở một nhà hàng riêng của mình. Tệ thay, Rodrigo nghĩ ra món nào, cậu em trai cũng đều… thấy dở ẹc!

Cậu ấy có khảo đồ ngọt không? “Vâng có, Leo rất thích sô cô la và alfajores [loại bánh biscuit caramel phổ biến ở Argentina]. Mỗi khi chúng tôi sang Tây Ban Nha, mọi người đều mang 2-3 hộp để bảo đảm rằng thằng bé không lên cơn vì thiếu “thuốc”.” Bà cũng kể câu chuyện nhỏ về Messi và cái bánh alfajores. “Hồi đấy, biết nó nghiện alfajores, HLV đã khích lệ Leo bằng việc, với mỗi bàn thắng nó sẽ được thưởng một cái bánh. Như vớ được vàng, Messi hoàn toàn lột xác, thi đấu như một cầu thủ chuyên nghiệp và khiến thủ môn đội bạn phải vào lưới nhặt bong…8 lần.” Ghê hồn.

Nhấm nháp tách cà phê tại quán bar La Tienda nằm trên con đường San Martín de Rosario, Celia María Cuccittini Oliveira de Messi với giọng nói nhẹ nhàng nói về người con hiện đang khoác chiếc áo số 10 tại Barcelona, được cả thế giới biết đến trong niềm vui hạnh phúc. Tóc đen, nụ cười nhẹ nhàng, khuôn mặt kháu khỉnh. Vừa nói bà vừa cười, “thằng đó giống cha nó như đúc”. Trong lúc trò chuyện, bà thường liếc mắt qua người em đang ngồi đối diện Marcela. Đứa em út trong gia đình Cuccittini, Marcela cũng là mẹ của Emanuel từng sang Đức khoác áo CLB Munich 1860, ở giải hạng Nhì. Anh của Emanuel là Maximiliano, khoác áo CLB Flamengo ở Brazil. Còn đứa em út Bruno thì gia nhập đội trẻ Renato Cesarini, nơi từng sản sinh các ngôi sao như Fernando Redondo hoặc Santiago Solari…

t375997.jpg

Marcela Cuccittini de Biancucchi vừa là mẹ nuôi vừa là người dì yêu thích nhất của Messi. Mỗi lần về quê Rosario, anh thường “bỏ nhà” lên dì ở. Celia nói “Chúng tôi phải đến gặp nó, hay hoặc gọi điện để xem nó sống ra sao nhưng lúc nào em tôi cũng chiều nó hết.” “Ở đó còn có Emanuel nữa, chúng nó lúc nào cũng như đôi bàn chân, chẳng bao giờ tách rời nhau cả.” Từ nhỏ chúng đã vậy rồi, từ cái thời còn chân trần đá bóng. Celia kể lại “Trong họ có 5 thằng con trai, nhà tôi có 3 là Matías, Rodgrigo, Messi. Em tôi thì 2, Maximiliano và Emanuel. Vào mỗi ngày chủ Nhật, khi hai gia đình lên thăm bà ngoại, chúng thường tụ tập lại đi đá bóng ngoài phố trước bữa ăn trưa.” Đó thường là những trận đấu hoang dã, giống kiểu bóng đá banh nỉ. Giờ tôi có kể lại thì chắc thằng bé ngại lắm. Cái đứa thường về khóc nỉ non nhất trong 5 anh em chính là Messi. Có hai lý do thôi, một là nó thua hai là vì mấy ông anh của nó ăn gian.

“Hôm nọ, Maximiliano nhắc lại với tôi những “trận đấu” đó” Marcela nói. “và nó nói với tôi rằng, nó muốn có một trận đấu giữa gia đình Messi vs. Biancucchi giống như hồi đó.” Thế là những yêu thương, tình cảm của bà ngoại mấy đứa lại dồn dập quay về trong chúng tôi. Celia nói nhỏ nhẹ: những món ăn ngon của bà, bánh ngọt, những bữa cơm gia đình vào mỗi ngày chủ nhật và niềm đam mê bóng đá. Cũng là bà, người gây áp lực lớn nhất lên chúng tôi bắt phải cho Messi được chơi bóng cho dù nó chưa lớn, cho dù nó là đứa ít tuổi nhất và cũng là nhỏ nhất. “Tại vì” Celia nói, “nó lúc nào cũng là đứa nhỏ nhất. Chúng tôi sợ rằng Messi sẽ bị các anh “chà đạp” hay bị đau.” Nhưng không, bà vẫn la lên “Chuyền cho Lionel đi, chuyền cho người nhỏ nhất, bởi vì chỉ có nó mới ghi bàn được thôi.” Cũng là bà người đã khuyên chúng tôi nên mua cho Messi một đôi giày. Thật xấu hổ khi bây giờ bà không thể nhìn thấy Messi ngày hôm nay vì bà đã ra đi khi Messi mới 10 tuổi. Chả sao cả, có lẽ trên trời cao, bà đang nở một nụ cười hạnh phúc khi nhìn thấy những gì đứa cháu mà bà yêu mến nhất đã làm.

Nhưng Leo bắt đầu chơi bóng như thế nào? Cậu ta học được từ ai? Tất cả những kỹ thuật anh sở hữu đến từ đâu? – đó là câu hỏi đơn giản nhưng khó trả lời. “ Tôi không biết, từ cha nó, anh nó, những người anh em họ. Cả gia đình chúng tôi đều yêu bóng đá. Tôi cũng là một người hâm mộ. Thần tượng của tôi hả? Maradona đó. Sự nghiệp, những bàn thắng của ông ta, tôi luôn dõi theo nó bằng sự đam mê. Ông ta thật sự mê hoạc trên sân bóng. Một hôm, tôi có dịp được gặp Maradona, tôi nói “Tôi hy vọng một ngày náo đó con trai tôi sẽ là cầu thủ xuất sắc và ông sẽ là HLV của nó.” Hiện tai thì sao…Maradona bây giờ đang là HLV trưởng đội tuyển quốc gia.
Cắt ngang cuộc trò chuyện: điện thoại cầm tay trên bàn bắt đầu rung lên, Celia xin phép bước ra ngoài để nói chuyện. Trong khi đó Marcela quay trở lại đề tài cậu trẻ Leo “Messi thật là không thể tin nổi, hồi đó lúc nó chưa đầy 5 tuổi nó có thể giữ bóng giống như chẳng có ai kèm. Messi rất yêu bóng đá, và không ngừng yêu nó. Ngày nào nó cũng cầm bóng ra trước ngõ đá vào tường, ồn đến nỗi hàng xóm phải điên tiết lên.”

Celia sau đó tắt điện thoại, quay trở lại ghế ngồi và gật đầu đồng ý. “Lần trừng phạt tồi tệ nhất chúng tôi giành cho Leo là: “Hôm nay con phải ở nhà, không được đi đâu dợt cả.”Đừng, con xin mẹ đấy, con sẽ ngoan ngoãn, mẹ đừng lo…con hứa đấy, mẹ cho con đi đá bóng đi mà.” Nó ngồi năn nỉ cho tới khi nào tôi đồng ý. Leo không phải đứa trẻ có tính cách hỗn xược, cũng chẳng lười biếng. Nó lúc nào cũng là đứa trẻ ngoan, trầm tính, nhút nhát giống như bây giờ vậy.
Thật sao? “ Vâng, thật chứ. Leo không bao giờ ý thức được việc nó là ngôi sao bóng đá có ý nghĩa như thế nào. Có những phiền toái, rắc rối, thậm chí nguy hiểm luôn chực chờ xảy ra mỗi khi nó về Rosario, nhưng nó cứ nhởn nhơ, đôi khi lại hỏi vì sao thế nọ, vì sao thế kia. Nó luôn nghĩ mình vẫn chỉ là người bình thường".

Còn tiếp...
 
Sửa lần cuối:

nhoemnhieu

Could be the next Xavi !
Đầu quân
19/7/09
Bài viết
796
Được thích
6
Điểm
18
Nơi ở
I be long to?
Barça đồng
0
Tiếp theo...


Tại Barcelona, ​​anh đến trung tâm cửa hàng bách hóa tổng hợp Corte Ingles trong bộ đồ tập. Đây là nơi Ronaldinho thường đến để "chỉnh sửa" mái tóc và hỏi liệu "cậu có bình thường không khi đi chơi trong bộ quần áo này". Leo dường như vẫn chưa nhận thức ra được bản thân mình là ai. Đó là lý do tại sao nổi tiếng nhưng anh vẫn ký tặng, chụp ảnh với người hâm mộ với không một chút gì cảm thấy bị làm phiền. "Một vài buổi tối, khi về thăm nhà sau nhiều ngày xa vắng, tôi qua phòng nằm kế bên cạnh nó. Chúng tôi trò chuyện, tôi vuốt ve mái tóc của nó, kể cho nó những chuyện xảy ra khi nó không có ở nhà, rồi tôi nói, nửa đùa: "Con mà cứ thế này thì làm sao có cô gái nào chịu từ bỏ tất cả để theo con cơ chứ" Messi làm mặt ngầu rồi nói: "Sao mẹ ngớ ngẩn thế".

Trên cây phơi đồ treo quần áo các cầu thủ Argentina. Áo của Leo cũng nằm trong số đó, dưới cái cửa sổ, với con số 30 được in đằng sau chiếc áo xanh-đỏ Barcelona. "Nhiều người không biết tôi là mẹ nó mặc dù cùng sống trong một thị trấn" Celia nói, một người phụ nữ giản dị luôn muốn tránh xa những lời bàn ra bàn dô, vì bà rất ý thức về những rủi ro đi kèm với người nổi tiếng, rất rõ ràng, bà không muốn con bà hay chính bản thân mình bị người khác đem ra bàn tán. Mọi thứ cho đến bây giờ vẫn ổn cả, nhưng người phụ nữ này cảm thấy thế nào khi là mẹ của một siêu sao? "Tự hào, rất tự hào. Mở tờ báo và nhìn thấy - ở đây cũng giống như nhiều trẻ em ở Tây Ban Nha-mấy đứa trẻ mặc áo in tên của nó đằng sau ... nó làm cho tôi cảm thấy sung sướng và tự hào. Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy đau đớn khi nghe những lời chỉ trích sai lệch thông tin về cuộc sống của nó. Điều đó ảnh hưởng sâu thẳm trong tâm hồn của bạn và nó thật đau đớn khi một người nào đó gọi cho bạn và nói, cô có thấy cái này không, cô có thấy cái đó không? Leo? Nó thường ít khi đọc những bài viết về mình. Nếu nó nhận thức được sự nổi tiếng của nó, điều đó chẳng ảnh hưởng gì nhiều. Nhưng đó không phải là để nói rằng nó chưa trải qua những khoảng thời gian khó khăn. Messi đã từng rất buồn khi bị chấn thương vài tháng, lúc đó mọi việc dường như không đi theo đúng như ước nguyện của nó. Trong những lúc như vậy, tôi không cần phải suy nghĩ lần thứ hai, tôi thu gom đồ đạc và bay thẳng sang Barcelona, ​​để xem những gì đang xảy ra, để được gần gũi với con trai của mình, chăm sóc nó nhiều nhất có thể. Leo luôn là một đứa trẻ sống bằng nội tâm, giữ những chuyện không ngay trong lòng, nhưng tại cùng một thời gian, nó đã trưởng thành hơn nhiều so với độ tuổi của nó. Tôi nhớ, khi chúng tôi ám chỉ khả năng Messi sẽ trở về Argentina, nó nói với tôi: "Mẹ về đi, không cần phải lo lắng cho con đâu, Thiên Chúa sẽ ở bên cạnh chúng ta mà." Ý chí của nó rất mạnh mẽ"

Sau đó bà quay trở lại chủ đề thành công của con trai mình, về những người trở nên điên loạn vì "con bọ chét" ở bên kia cả hai bờ Đại Tây Dương. "Điều mà tôi thích nhất là khi mọi người yêu mến nó." Celia. "Họ yêu Leo, tôi nghĩ rằng, bởi vì nó rất giản dị, khiêm tốn, là một người tốt. Nó luôn lo lắng cho mọi người xung quanh và cần phải biết chắc chắn rằng tất cả mọi người đều OK: cha mẹ, anh, chị, em ruột, cháu trai và cháu gái của mình, anh em họ. Nó luôn nghĩ về gia đình . Tất nhiên, tôi là mẹ của nó và khi một người mẹ nói về đứa con của mình thì thường là khen hơn là chê rồi, nhưng sự thật là Leo có một trái tim rất lớn. "

Làm thế nào để một người mẹ nhìn thấy tương lai của con trai mình? "Trong bóng đá, tôi hy vọng nó sẽ làm nên lịch sử như Pelé, Maradona: tôi hy vọng nó đi xa, rất xa trên con đường sự nghiệp. Nhưng trên hết, là một người mẹ. Tôi hy vọng Messi sẽ được hạnh phúc, rằng nó sẽ có một gia đình, nơi nó cảm nhận được cuộc sống, bởi vì nó vẫn chưa thực sự được cảm nhận hương vị của cuộc sống. Nó đã trao mình cho trái bóng, cả tâm hồn lẫn thể xác. Nó không được ra ngoài nhiều, không được đi chơi, chơi những trò chơi như những đứa trẻ khác được. Đó là lý do tại sao tôi hy vọng Leo có một cuộc sống tuyệt vời. Bởi vì nó xứng đáng được như thế. "

Bên ngoài cửa sổ lớn, bầu trời đã tối. Giao thông đã trở nên hỗn loạn: xe buýt, tiếng dế kêu, xe ô tô để lại những đám mây khói phía sau họ, một giỏ rác được kéo bởi một con ngựa gầy và nhiều người chia ra nhiều phía, trện con đường đuờng ra chợ và trạm xe buýt. Celia phải về nhà, María Sol, người trẻ nhất trong gia đình đang chờ bà ở nhà. Marcela thì đi rước Bruno từ trường học bóng đá. Ngoài trời đang mưa và Celia khăng khăng đi theo vị khách của mình trở lại trung tâm thành phố. Bà ấy đi lấy xe. Tại cửa, Marcela tâm sự những câu cuối trước khi đi, về nỗi sợ hãi của chấn thương, tiền bạc luôn đi trước sự tính toán của một người. "Hiện nay, con của tôi, và Leo, không đánh mất ý nghĩa của thực tại. Tôi, gia đình tôi, và gia đình của chị tôi, chúng tôi đang sống trong cùng một thị trấn trong đó chúng tôi được sinh ra, trong cùng một ngôi nhà như mọi khi, chúng tôi không chuyển đến một khu vực nào khác, chúng tôi không muốn rời khỏi nơi chôn rau cắt rốn của mình, và những đứa trẻ cũng vậy. Tôi hy vọng họ không bao giờ thay đổi. Tôi hy vọng những gì đã xảy ra với những cầu thủ, những người đã đánh mất chính mình vì sự nổi tiếng, sẽ không xảy ra với họ thêm nữa. "

Chiếc Volkswagen màu xám dừng lại ngoài vỉa hè. Celia chạy tàn tàn ra đường phía nam Rosario. Bà chạy ngang qua trường học cũ của Leo: "Messi không phải là một đứa học sinh tốt. Nó hơi lười."

Sau đó Celia rẽ phải tại Tiro Suizo, một câu lạc bộ thể thao được thành lập vào năm 1889 bởi người nhập cư từ khu vực Tesino. Trên đường, có hai đứa trẻ không nhìn thấy xe hơi đang chạy đến vì đang mải mê vờn trái bóng giữa đôi chân. Bà chỉ và nói:

"Chẳng khác thằng Messi ngày xưa chút nào"!

Hết chương 1
 

nhoemnhieu

Could be the next Xavi !
Đầu quân
19/7/09
Bài viết
796
Được thích
6
Điểm
18
Nơi ở
I be long to?
Barça đồng
0
Chương 2
Bệnh viện Garibaldi

______________________________________
24 tháng 6 năm 1987

2011-01-11-17-09-39-1-in-1995-messi-switched-to-newells-old-boys.jpeg

Một tòa nhà màu kem được xây dựng theo phong cách thế kỷ XIX chiếm một mưu hình chữ nhật ở số 1249 trên con đường Visasoro. Đó là bệnh viện của người Ý mang tên Giuseppe Garibaldi, tên của ông cũng vinh dự được tac tượng tại Rosario Plaza de Italia. Ông là một người nổi tiếng, được biết đến như "Anh hùng của hai thế giới", bởi vì trong thời gian sống lưu vong của ông ở Nam Mỹ, ông đã chiến đấu trong trận đánh dọc theo chiều dài của con sông Paraná. Trong những phần này, chiếc áo nhuốm đỏ của ông để lại dấu ấn ở bất kỳ nơi nào ông đến, ví dụ Rosario và bệnh viện Buenos Aires, được thành lập bởi những người chính trị lưu vong, những người ủng hộ Mazzini, Garibaldi và công đoàn công nhân của họ. Bệnh viện Rosario phức tạp được khánh thành vào ngày 02 tháng 10 năm 1892 để phục vụ cộng đồng người Ý, mà tại thời điểm đó nó đại diện cho hơn 70% người nhập cư, những người đã đến từ phía bên kia của Đại Tây Dương. Ngày nay, đó là bệnh viện phụ sản tốt nhất trong thành phố. Nơi đây câu chuyện của Lionel Messi, con thứ ba của gia đình Messi-Cuccittini bắt đầu lúc sáu giờ vào một buổi sáng mùa đông.

Cha của anh, Jorge 29 tuổi là người đứng đầu bộ phận tại công ty sản xuất thép Acindar ở Villa Constitución, khoảng 50km bên ngoài Rosario. Celia, 27 tuổi, làm việc trong một xưởng sản xuất nam châm. Họ gặp nhau như bao giới trẻ trong khu phố Las Heras, trước đây được biết đến là Estado de Israel và ngày nay được gọi là khu phố San Martín, khu vực phía nam thành phố, nơi đây các cư dân nổi tiếng khiêm tốn, cần cù chăm chỉ. Cha của Celia, Antonio là một thợ cơ khí - ông sửa chữa tủ lạnh, máy điều hòa không khí và các mặt hàng điện khác. Mẹ bà, cũng được gọi là Celia, làm việc trong nhiều năm bằng nghề quét dọn. Ông nội của Messi, Eusebio thì dành phần lớn cuộc đời mình trong công trường xây dựng, bà nội, Rosa María, cũng là một người quét dọn. Hai gia đình cách nhau khoảng 100 mét. Giống như nhiều gia đình khác ở địa phương, họ có tổ tiên gốc người Ý và Tây Ban Nha. Tên họ Messi nguồn gốc đến từ đô thị Porto Recanati thuộc tỉnh Macarata của đất nước hình chiếc ủng, tại đây người dân đã chứng kiến ​​sự ra đời của nhà thơ nổi tiếng Giacomo Leaopardi và giọng nam cao Beniamino Gigli. Nơi đây cũng là quê hương của Angelo Messi, người đã bỏ xứ ra đi trên một trong nhiều con thuyền bị ràng buộc bởi nước Mỹ vào cuối thế kỷ XIX, đ tìm kiếm một cuộc sống mới, tốt đẹp hơn trong thế giới mới, giống như rất nhiều người di cư khác mang vé hạng ba. Họ Cuccittinis cũng có nguồn gốc Ý, bên đằng nội . Mặc dù gia đình này đến từ Humid Pampas nhưng cũng đã đến định cư trong thành phố.

Cách thủ đô Buenos Aires khoảng 305km, với khoảng một triệu cư dân, thành phố Rosario là thành phố lớn nhất ở tỉnh Santa Fe, mở rộng dọc theo bờ sông Paraná. Thành phố Costanera chạy dọc theo con sông cho tới Cầu Sẽnora Nuestra del Rosario Bridge, cây cầu là sự kết nối giữa thành phố Costanera với Victoria. Paraná luôn luôn là một đường cao tốc quan trọng với thương mại ở con sông này: tại đây rất nhiều sản phẩm nông nghiệp được xuất khẩu tới Mercosur - như đậu nành, trong thời gian đó, mang lại sự giàu có sang trọng cho khu vực và chuyển đổi vải đô thị của khu vực. Các tòa nhà mới, tòa nhà chọc trời và nhiều biệt thự lớn mọc lên ở phía trước bãi biển và quanh con sông. Và vâng, Rosario là thành phố tuyệt hảo của xứ Tango. Một bức ảnh lớn với những đứa trẻ mặc đồ trắng được đặt tại đài tưởng niệm lá cờ, được xây dựng theo phong cách Xô Viết cũ, khánh thành vào năm 1957 để đánh dấu nơi mà Tổng Manuel Belgrano đã ra lệnh nâng cao lá quốc kỳ lần đầu tiên, ngày 27 tháng 2 năm 1812.

Rosario là một thành phố của những đứa cháu người di cư, khu nhà ổ chuột và nhà nước. Nhưng chúng ta hãy bỏ qua một bên những câu chuyện về người nhập cư, sự pha trộn của các nền văn hóa, ngôn ngữ và truyền thống, phong phú ở Argentina, để trở về với chủ đề Jorge - Celia, những người đã yêu nhau và hẹn hò khi còn rất trẻ.

Ngày 17 tháng 6 năm 1978 họ kết hôn trong nhà thờ Corazon de María. Khi đó, cả đất nước bị hấp thụ bởi World Cup, cho nên mặc dù cặp vờ chồng mới cưới này đi hưởng tuần trăng mật tại Bariloche nhưng họ vẫn đảm bảo rằng không bỏ lỡ trận cầu gữa Argentina vs. Brazil diễn ra ở Rosario. Kết quả cuối cùng của trận đấu là 0-0. Tám ngày sau, tại sân vận động Monumental của River Plate ở Buenos Aires, đội tuyển Argentina khi đó được dẫn dắt bởi César Luis Menotti, đội tuyển Argentina có biệt danh Albiceleste (nghĩa đen có nghĩa là "màu trắng và bầu trời màu xanh"), đã đánh bại Hà Lan với tỉ số 3-1 để giữ chiếc cúp vàng World Cup ở lại. Fillol, Olgún, Galvan, Passarekka, Tarantini, Ardiles, Gallego, Ortiz, Betoni, Luque và Kempes dường như "trục xuất" tất cả những kỷ niệm của Proceso de Reogarnización Nacional (giai đoạn cai trị quân sự) - giảm bất đồng chính kiến, hơn 30.000 công dân "biến mất", và những sự tra tấn khủng khiếp của Tổng Jorge Rafael Videla và chế độ độc tài quân sự, đã được phát động vào ngày 24 tháng 3 năm 1976 với việc sa thải Isabel Perón. Trên đường phố Buenos Aires, bạn vẫn có thể nhìn thấy từ "Imundo mundial" - một chữ "bẩn" - sơn trên sân cỏ một sân vận động với dòng chữ '1978 '.

Hai năm sau khi cuộc đảo chính, đất nước vẫn còn dưới triều đại khủng bố, nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn. Celia và Jorge trở thành cha mẹ: Rodrigo Martín sinh ngày 09 tháng 2 năm 1980, con trai thứ hai của họ, Matias Horacio, được sinh ra trong một trong những giờ đen tối nhất của lịch sử đất nước Argentina. Ngày 25 tháng 6 năm 1982, chỉ mười một ngày sau khi cuộc chiến tranh Falklands kết thúc. Argentina thất trận, (649) người chết với thương vong hơn (1000) người, đây là nỗi ám ảnh đáng sợ nhất của những người đàn ông sống hơn 2 tháng trong lửa đạn.

Còn tiếp...
 

nhoemnhieu

Could be the next Xavi !
Đầu quân
19/7/09
Bài viết
796
Được thích
6
Điểm
18
Nơi ở
I be long to?
Barça đồng
0
Tiếp theo...

Những người lính trẻ thiếu kinh nghiệm được trang bị đầy đủ, các tình nguyện viên gia sức biểu tình bằng lòng yêu nước với ước nguyện mong muốn người anh rời khỏi quần đảo Falklands, nơi mà họ chiếm đóng từ năm 1833. Hoạt động Rosario, tên của cuộc xâm lược người Argentina được dẫn dắt bởi tổng thống Leopoldo Galtieri ngày 02 tháng 4 năm 1982, là nỗ lực đánh lạc hướng chính quyền quân sự, khiến họ mất tập chung và chuyển hướng sang thảm họa chương trình kinh tế được giới thiệu vào năm 1980 - chính sách này đã dẫn tới 90% suy thoái, lạm phát trong tất cả các lĩnh vực của nên kinh tế xứ Tango, 1 sự gia tăng về nợ nần cho cả hai công ty tư nhân và nhà nước làm mất giá tiền lương, và đặc biệt bần cùng hóa các tiến bộ của tầng lớp trung lưu (đây là đặc trưng nổi bật của người dân Argentina so với các nước Mỹ Latin). Chiến tranh đã khiến cho đất nước quên những bộ phim truyền hình của quá khứ và bị nhấn chìm trong một làn sóng của chủ nghĩa yêu nước, nhưng Galtieri đã không chuẩn bị sẵn sàng cho người phụ nữ sắt Margaret Thatcher, cũng đã được đưa vào doanh trại quân đội Anh.

Trong một vài tuần, người Anh bị thúc thẩy phải tiêu diệt quân đội Argentina càng sớm càng tốt, thảm họa đó sẽ dẫn đến sự sụp đổ của chính quyền quân sự và lễ kỷ niệm dân chủ trong năm đó. Tuy nhiên, sự phục hồi của Malvinas - tên người Argentina cho Falklands - giúp Argentina kiên cố và tiếp tục hành trình Rosario, Parque Nacional de la Bandera (công viên lá cờ quốc gia), một tượng đài đã được xây dựng để tôn vinh "những người hùng sống trên quần đảo Malvinas ", và Hiến pháp năm 1994 đã liệt kê nó vào danh sách không được xóa bỏ. Tuy nhiên, vào năm 1983, cuộc bầu cử thắng lợi thuộc về để Raul Alfonsín, một trong những chính trị gia vẫn giữ khoảng cách của mình với quân đội, duy trì mục tiêu duy nhất của họ trong chiến tranh để củng cố chế độ độc tài.

Bốn năm sau, khi Celia đang mang thai đứa con thứ ba, tình hình vẫn còn nguy kịch. Trong Semana Santa (Tuần Thánh) năm 1987, Argentina đang trên bờ vực của cuộc nội chiến. Các carapintadas (nghĩa đen, vẽ mặt) - sĩ quan quân đội trẻ là đội trưởng của Đại Tá Aldo Rico - đã vực dậy chống lại chính phủ, yêu cầu chấm dứt tất cả các thử nghiệm pháp lý chống lại nhân quyền, vi phạm cam kết trong chế độ quân sự. Các chỉ huy quân sự không sẵn sàng tuân theo tổng thống. Những người dân xuống đường để bảo vệ dân chủ. CGT (Confederación General de trabajo - các công đoàn lao động) tuyên bố một cuộc tổng đình công. Ngày 30 Tháng 4, Raul Alfosín, phát biểu giữa đám đông tụ tập tại Plaza de Mayo, ông nói: "Ngôi nhà được sắp theo thứ tự, Chúc Mừng Phục Sinh" - một cụm từ đã đi vào lịch sử, bởi vì nó quá gần với sự thật. Không có quyền lực trong lực lượng vũ trang, tổng thống đã phải đàm phán với các carapntadas, đảm bảo cho họ một kết thúc tốt đẹp trên con đường mòn quân sự. Pháp luật của Obediencia Debida (do vâng lời) các cán bộ sĩ quan với nhiều tội ác man rợ đã được ân xá vì tất cả những gì họ làm đều tuân theo các "đơn đặt hàng" của cấp trên. Nó có hiệu lực vào ngày 23 tháng 06 năm 1987, cùng ngày mà Celia được nhập hộ sinh tại bệnh viện Garibaldi. Người con trai khác của cô - Rodrgio và Matias năm ở nhà với bà ngoại của mình, trong khi Jorge đi kèm với Celia đến bệnh viện. Sau khi có hai cậu cib trau, ông rất muốn có được đứa con gái, nhưng các nhiễm sắc thể đã ra lệnh họ bắt buộc phải có thêm một đứa trai. Cái thai đã được yên ổn, nhưng trong vài giờ cuối cùng biến chứng phát sinh. Gynaecologist Norberto Odetto chẩn đoán thai nhi bị nạn nghiêm trọng và quyết định cần phải nỗ lực hơn để tránh bất kỳ ảnh hưởng lâu dài đến em bé. Cho đến ngày nay, Jorge có thể nhớ lại nỗi sợ hãi của những khoảnh khắc, hoảng sợ mà ông cảm thấy khi bác sĩ nói với ông rằng ông ta sẽ sữ dụng đến kẹp, như những trường hợp của nhiều đứa trẻ khác, sau khi được nghe lại những câu chuyện "rùng rợn" biến dạng của em bé, là một bậc cha mẹ ông cảm thấy lo sợ. Nhưng cuối cùng các bác sĩ không cần phải dùng đến kẹp đậu. Một vài phút trước khi đồng hồ chuyển qua 6 giờ sáng, Lionel Andrés Messi được sinh ra, nặng 3 kg và cao 47 cm, màu đỏ như cà chua và với một bên tai bị gấp vào sau những nỗ lực của các bác sĩ, so với nhiều trẻ sơ sinh, Messi vẫn may mắn vì cái tai của anh vẫn không bị làm sao sau vài giờ, thường thì nó sẽ "biến mất" sau vài tiếng đồng hồ. Sau những phút sợ hãi, niềm hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt Jorge, với niềm vui tột độ.

Bên ngoài hành lang bệnh viện, tình hình trở nên nguy cấp hơn. Một quả bom đã phát nổ trong thành phố tại Villa Constitución, nơi Jorge thường làm việc. Trong suốt cuộc chiến tranh, đây là vụ nỗ thứ 15 phản ứng lại sau khi chiến dịch Obediencia Debida (do vâng lời) kết thúc. Không có nạn nhân nào trong vụ nổ, chỉ thiệt hại về vật chất. Nhưng quả bomb này là tín hiệu, báo rằng đất nước Argentina đã bị chia đôi, bị áp đảo bởi sức mạnh quân sự và cuộc khủng hoảng kinh tế nghiêm trọng. Thư ký thương mại trong nước vừa công bố thi hành giá mới cho hàng hóa cơ bản: sữa và trứng tăng 9% và khí đốt tăng 8% gia tăng khó khăn cho một gia đình tầng lớp lao động giống như Messi-Cuccittinis, mặc dù lúc nào cũng hai đầu lương. Được sự chợ giúp bởi Eusebio, cha của Jorge, ông đã xây một căn nhà có diện tích 300 mét vương. Nhà hai tầng, xây bằng gạch với một sân sau, nơi các con trai của ông có thể chơi đùa, nằm trong khu phố Las Heras. Lionel đến ở đây ngày 26 tháng 6, khi mẹ và con trai xuất viện từ bệnh viện Ý Garibaldi. Sáu tháng sau, Lionel xuất hiện trong album ảnh gia đình, má mũm mĩm và mỉm cười trên giường của cha mẹ, mặc quần áo trong chiếc quần nhỏ màu xanh và áo sơ mi trắng. Mười tháng sau, anh bắt đầu đuổi theo anh trai của mình. Và tai nạn đầu tiên xảy ra với Messi. Anh đi ra khỏi nhà - không ai biết lý do tại sao, có lẽ để chơi với những đứa trẻ khác trên đường phố, trên con đường ít xe ô tô chạy qua. Đang chơi, Messi không để ý, thế là một chiếc xe đạp chạy đến đụng vào cậu ta. Messi khóc trong tuyệt vọng, tất cả mọi người trong nhà chạy ra ngoài đường. Có vẻ như không có gì xảy ra, chỉ là sợ hãi. Nhưng suốt đêm, Messi không ngừng "càm ràm" vì cánh tay trái sưng lên. Họ đưa anh đến bệnh viện - xương trụ bị hỏng. Leo cần có một mẫu thạch cao. Trong vòng một vài tuần vết thương đã lành. Sinh nhật đầu tiên của anh cuối cùng cũng đã đến, cô chú đã mua tặng Leo một chiếc áo bóng đá, họ gia sức "dụ dỗ" đứa trẻ ủng hộ đội bóng mà họ yêu thích trong tương lai Newell’s Old Boys. Nhưng nó vẫn còn quá sớm. Khic bả tuổi, Leo thích chơi hình và một thứ tròn như trái bóng nhưng nhỏ hơn rất nhiều - bi. Leo thường giành chiến thắng trong các cuộc đối đầu với những "con bạc", túi của anh lúc nào cũng đầy...bi và hình. Ở nhà trẻ hoặc ở trường Messi luôn luôn có thời gian tiếp súc với những đồ chơi hình tròn. Rồi sinh nhật thứ 4 cũng đến, cha mẹ đã tặng anh trái bóng trắng với kim cương đỏ. Kể từ đó, có lẽ nó là sự hấp dẫn chết người. Giống như tiếng sét ái tình vậy. Cho đến một ngày Leo khiến tất cả mọi người bất ngờ. Cha và anh em của mình đang chơi trên đường phố và Leo quyết định tham gia vào trò chơi lần đầu tiên. Trong nhiều dịp khác, leo đã quen thuộc với những chiến thắng trong các cuộc đọ sức bắn bi hay đập hình - nhưng lần này thì không, "chúng tôi đã kinh ngạc khi nhìn thấy những gì nó làm" Jorge nói. "Hồi đó giờ nó chưa biết đá bóng là gì".

Hết chương 2​
 

nhoemnhieu

Could be the next Xavi !
Đầu quân
19/7/09
Bài viết
796
Được thích
6
Điểm
18
Nơi ở
I be long to?
Barça đồng
0
Chương 3
Nhỏ nhất trong tất cả

______________________________________
Một buổi trưa hè 1992

thoi-tho-au-va-nien-thieu-cua-cac-ngoi-sao-barca-2.jpg



Mặt sân Grandoli gần như là trơ truị. Một mảnh đất rộng "mênh mông" với một ít những đám cỏ sát đường biên. Hai khung thành còn tệ khủng khiếp hơn thế nữa, cả hàng rào lẫn nhà tắm và phòng thay đồ. Ngoài sân vận động cũng chả khá hơn là bao; rất nhiều tiệm rửa xe mọc ngổn ngang trên con đường giao nhau với Guitíerrez Avenue, tiệm bán lốp, sửa bánh xe, nó là dấu hiệu khai báo,'kim loại đã mua nơi này - hay từ khác là phế liệu, thậm chí còn có một mẩu quảng cáo tông con chó cho dịch vụ chăm sóc. Phía sau của tất cả: là một cái tháp cổ kính nổi tiếng, phát hiện bị bỏ rơi mặc dù quanh đó khá nhiều những ngôi nhà, nhỏ cũng có, lớn cũng có, mọi thứ dường như đã mất đi nét duyên dáng của nó, cỏ dại mọc lai láng giữa những vết nứt bê tông, rác rưởi được "nấu" giữa những trưa hè, những người già không có gì để làm, trẻ em cũng chẳng còn tung tăng dạo chơi, đạp xe đạp khi chiều xuống. "Người dân quanh đây đã thay đổi quá nhiều." Người lớn tuổi nhất ở đây còn nói thêm: "Các tội phạm đã di chuyển đến đây cư ngụ. Vào ban đêm, đó là một điều ngu ngốc và đáng sợ khi đi trên con đường này".

Ngày nào cũng thế, ngày nào cũng vậy. Cứ 3 giờ trưa thì sân bóng vắng tanh. Những đứa trẻ từ các trường lân cận, những người đến chơi thể thao tại số 8 Abanderado Mariano Grandoli Physial Education Centre (được đặt tên sau khi một tình nguyện viên trong cuộc chiến tranh năm 1865 đã giành cả cuộc đời của mình cho đất nước ông yêu), đều ra về và chỉ trở lại lúc 5 giờ chiều. Người duy nhất ở lại là một giáo viên, trong một chiếc áo sơ mi trắng, quần xanh. Ông chỉ tay, khoảng 150 mét hay xa hơn tí, hướng về phía nhà Ngài Aparicio, HLV đầu tiên của Lionel Messi. Aparicio mở cửa với đôi bàn tay ướt nhèm, ông đang chuẩn bị một bữa ăn cho người vợ mù của mình, Claudia, nhưng vẫn mời những vị khách lạ của mình vào nhà. Bốn chiếc ghế bành, một con chó to lớn màu trắng và một bộ sa lông chiếm một góc nhất định trong căn phòng thưa thớt bị chi phối bởi một máy truyền hình cũ. Salvador Ricardo Aparicio năm nay 78 tuổi, có 4 người con, 8 đứa cháu và 4 đứa chắt, trên khuôn mặt ông hiện rõ vẻ mệt mỏi, với cái bóng của bộ ria mép, cơ thể của ông teo tóp lại như cọng dây thép, giọng nói và bàn tay ông run rẩy. Ông đã làm việc cả cuộc đời mình trên đường sắt. Khi còn bé, ông khoác chiếc áo số 4 và chơi cho Club Fortin , hơn 30 năm trước đây, ông huấn luyện đội trẻ ở sân vận động dài 40 rộng 8 mét Grandoli.

Ông đã huấn luyện hàng trăm trẻ em, bao gồm Rodrigo và Matías [hai người anh trai của Messi]. Rodrigo chơi trong vai trò tiền đạo còn Matías thì hậu vệ. Bà ngoại Celia thường chở họ đi tập vào mỗi thứ Ba và thứ Năm. Và một buổi chiều mùa hè, Leo đi cùng với họ.

"Tôi cần một cầu thủ nữa để hoàn thành đội '86s '[đội bóng của những đứa trẻ sinh ra vào năm 1986]. Tôi đã chờ đợi cầu thủ cuối cùng với chiếc áo cầm trên tay trong khi phần còn lại đang làm nóng. Nhưng cầu thủ cuối cùng không xuất hiện nhưng có một đứa trẻ đang đá bóng rầm rầm vào tường. Như bị dồn vào thế chân tường...tôi tự nói với mình "khốn nạn thật" không biết...thằng nhóc này có biết đá bóng không nữa. Vì vậy, tôi đã đi nói chuyện với bà của nó, người khá am hiểu bóng đá, và tôi nói với cô ấy: "Cho tôi mượn cháu của chị được không "Bà ấy rất muốn nhìn thấy đứa trẻ xuất hiện trên sân cỏ. Cô ta đã hỏi tôi nhiều lần với ý định cho Leo thử chân. Bà ấy đã từng dùng đủ mọi cách giải thích cho tôi biết anh chàng này tài năng như thế nào. Nhưng người mẹ, hay người dì gì đó, tôi không thể nhớ, không muốn cho cậu ấy chơi: "Nó còn rất nhỏ, còn những đứa khác thì rất lớn." Để trấn an cô ấy tôi đã nói rằng: "Tôi sẽ xếp nó đá ở đây, và nếu họ bắt đầu "tấn công" anh ta tôi sẽ dừng trận đấu và đưa nó ra ngoài "

Và như thế, tất cả mọi thứ đi theo sự sắp đặt của Ngài Aparicio, nhưng gia đình Messi-Cuccittini có một cách nhìn nhận khác hoàn toàn: "Đó là Celia buộc Apa đưa Leo vào sân khi đội bóng đang thiếu người. HLV không thích ý tưởng đó bởi vì cậu ta quá nhỏ. Tuy nhiên, bà Celia khẳng định chắc như đinh đóng cột: "Hãy tung nó vào sân và anh sẽ thấy nó giỏi như thế nào. "OK" Apa trả lời, "nhưng tôi sẽ xếp nó đá gần đường biên để khi nó khóc, bà có thể tự chính mình thay nó ra."

Theo như được biết, mọi thứ coi như đã được giải quyết. Hãy trở lại câu chuyện của ông huấn luyện viên già này: "... Tôi đưa áo cho nó và nó mặc vào. Pha bóng đầu tiên tìm đến Leo, cậu ta nhìn nó rồi...không có gì xảy ra."

Don Apa, tên người ta đặt cho ông tại đây, rời khỏi ghế ngồi. Ông chỉ chỏ cái gì đó, Messi giật mình. Rồi ông đi về ghế ngồi và giải thích: "Nó thuận chân trái vì thế nó không thể khống chế bóng bằng chân phải." Ông tiếp tục "Quả thứ 2 bóng tìm đến đúng chân thuận, nó không chế bóng, đi bóng qua một cầu thủ, một người nữa rồi đến đứa thứ 3. Tôi hét lên 'Đá đi, đá đi'. Nhìn nó tôi có thể cảm thấy vẻ mặt sợ sệt, lo ngại. Nó sợ sẽ có ai đó chơi xấu nó nhưng Leo vẫn cố cầm bóng và đi tiếp. Tôi không nhớ rằng liệu nó có ghi bàn hay không nhưng trong đời tôi chưa bao giờ thấy một cầu thủ nhí nào có thể làm như vậy, đây là lần đầu tiên. Tôi nói với bản thân "Thằng này sẽ chẳng bao giờ bị thay ra." và tôi "chưa bao giờ thay Messi.

Ngài Aparicio biến mất vào phòng bên cạnh và quay lại với túi ni lông trên tay. Ông bắt đầu "lục lọi" những kỷ niệm của cuộc đời mình. Cuối cùng Apa cũng tìm thấy hình ảnh ông đang tìm kiếm: một sân bóng màu xanh, một đội bóng với đầy những đứa trẻ trong trang phục màu đỏ đứng trước người đàn ông khá trẻ trung Aparicio. Đứa nhỏ nhất trong tất cả: mặc cái quần trắng kéo cao gần lên tới...nách, mặc cái áo thì rộng giống như đang chùm cái mền, khuôn mặt tỏ vẻ nghiệm trọng. Đó là Lionel, cậu ta trông giống như một con chim nhỏ, như con bọ chét, cái tên người anh Rodrigo thường gọi.

Còn tiếp...
 
Sửa lần cuối:

nhoemnhieu

Could be the next Xavi !
Đầu quân
19/7/09
Bài viết
796
Được thích
6
Điểm
18
Nơi ở
I be long to?
Barça đồng
0
Tiếp theo...


"Leo sinh năm 87' nhưng chơi cùng với lứa 86'. Cậu ta có tầm vóc nhỏ nhất và là người trẻ nhất, tuy nhiên lại nổi bật nhất trong tất cả. Họ thường "trừng phạt" Messi đau đớn, nhưng nó lại là một cầu thủ đặc biệt, với tài năng thiên bẩm. Có lẽ nó đã biết chơi bóng từ khi còn trong bụng mẹ. Khi trận đấu chuẩn bị bắt đầu, mọi người sẽ chen lấn chỉ để được thấy Leo chơi bóng. Khi nó có bóng, cậu ta sẽ phá hủy tất cả mọi thứ. Messi là một cái gì đó biến thứ không thể thành có thể, đội bạn dường như không thể ngăn cản anh ta. Nó đã ghi được bốn hay năm bàn gì đó trong một trận đấu. Trong trận gặp Club Amanencer, nó ghi được một bàn, và đó là bàn thắng mà bạn thường nhìn thấy trong quảng cáo. Tôi nhớ rất rõ: nó đi bóng qua hết mọi cầu thủ, kể cả thủ môn. Phong cách chơi bóng của Leo là gì hả? Giống như bây giờ vậy - tự do. Nó trông ra sao? Leo là một đứa trẻ đứng đắn, nó lúc nào cũng ngồi lặng lẽ bên cạnh bà ngoại. Chẳng bao giờ phàn nàn gì cả. Nếu họ làm tổn thương cậu ta, đôi khi nó sẽ bật khóc nhưng rồi lại đứng lên chạy tiếp. Đó là lý do tại sao tôi tranh luận với tất cả mọi người, tôi bào chữa cho Messi, khi họ nói rằng nó luôn muốn chơi bóng vì bản thân, hoặc là nó không có gì đặc biệt, hoặc rằng Messi ích kỉ và tham lam."

Vợ của ông gọi ông từ phòng kế bên, Ngài Aparicio biến mất và quành lại ít phút sau đó để kể lại nhiều kỷ niệm hơn nữa.

Giống cái video mà ông dường như không thể tìm thấy, với một số trận đấu của cựu thần đồng Messi - "Tôi thường sử dụng nó để dạy những đứa trẻ làm sao điều khiển trái banh khi nó nằm trong chân mình. Hay lần đầu tiên khi Leo từ Tây Ban Nha trở về thăm tôi. "Khi nó nhìn thấy tôi, nó phát cuồng. Tôi đi chơi với nó cả ngày và khi bước chân vào nhà, đồng hồ đã điểm sang 1 giờ sáng ngày hôm sau. Chúng tôi đã dành toàn bộ thời gian trò chuyện về bóng đá ở bển, Tây Ban Nha. Lúc đó, cả khu phố tổ chức một bữa tiệc nhằm tôn vinh Messi. Họ muốn giới thiệu nó với niềm tự hào ở sân Grandoli, nhưng cuối cùng Leo không thể đến. Sau đó nó gọi lại "Cảm ơn mọi người, nhưng để khi khác ạ."

Trong lúc nói chuyện, người HLV già nua này chẳng tỏ vẻ cay đắng, trái lại ông lại dành nhiều tìm cảm nói về cậu bé, người ông từng dẫn dắt nhiều năm về trước.
"Khi tôi nhìn thấy nó ghi bàn đầu tiên cho Barcelona trên truyền hình, tôi bắt đầu khóc. Genoveva con gái tôi, người ở phòng khác hỏi: "Bố có chuyện gì vậy?" "Không có gì", tôi nói, "Đó chỉ là cảm xúc thôi".

Aparicio kéo một thứ mà ông rất quý từ trong bọc ni lông ra. Một tấm hình về một chú nhóc, khoác trên mình chiếc áo rộng thênh thang, chân thì ngắn, trên tay thì đang cầm chiếc cúp, chiếc cúp lần đầu tiên Leo giành được. Chiếc cúp lớn gần bằng Messi.

Lúc đó Messi vẫn chưa bước sang tuổi thứ 5. Và trong lòng đất sân vận động Grandoli, cậu ta đã bắt đầu được trải nghiệm hương vị của các chiến thắng và thành công. Trong năm thứ hai, Messi thậm chí còn may mắn hơn khi được chính người cha đẻ của mình dẫn dắt. Jorge chấp nhận lời đề nghị của Giám đốc câu lạc bộ và phụ trách đội '87. Họ chơi với Alfi, một trong nhiều đội bóng xung quanh khu vực. Và họ giành chiến thắng tất cả mọi thứ: "Tất cả mọi thứ ở đây có nghĩa là: chức vô địch, giải đấu, giao hữu ... ' Jorge Messi nhớ lại với niềm tự hào trong vai trò vừa là một người cha vừa là một huấn luyện viên.

Ngoài đá bóng vẫn còn trường học. Ngôi trường của Leo ở số 66, General Las Heras trên con đường 4800 Buenos Aires Street. Messi thường được bà hay mẹ Celia đưa rước, nếu như họ bận thì dì Marceloa, hoặc bà hàng xóm Silvia Arellano, mẹ của Cintia, người bạn thân nhất của mình đưa đón. Họ đi bộ, đi ngang qua một sân vận động nằm kế bên doanh trại quân đội Communications Batallion121. Chưa tới 10 phút, họ đã có mặt tại trường.

Ngày nay, khi tiếp cận lối vào, lớp trẻ có thể được nhìn thấy hấp thụ trong bản vẽ. Hai trong số họ đang mặc chiếc áo in tên Messi. Trong sân trường các em trẻ nhỏ đang chơi, một đám những đứa mặc đồ trắng đang tập trung thi đấu một trận cầu nảy lửa. Hai bên đều có khung thành tuy nhiên bóng lại không có. Một cục giấy nâu vò lại được bao bọc với băng keo là thứ những đứa trẻ thay thế cho trái bóng. Họ di chuyển với một tốc độ loạng choạng, với không một chút lo ngại về nền sân xi măng. Nhìn họ chơi chẳng khác gì cuộc thi vượt chướng ngại vật, nhiều đứa mệt nhoài lăn ra. Trong số các cầu thủ có một người tên Bruno Biancucchi. Đó là người anh em họ của Leo. Chửi thề đầm đìa sau những nỗ lực, có mái tóc than đen nhìn chẳng hợp với khuôn mặt tí nào, đeo một chiếc bông tai màu trắng và màu hồng sọc, cậu ta được đánh giá là xuất sắc nhất tại ngôi trường này. Báo chí đã dành riêng một góc để viết và ca ngợi Biancucchi. Họ cho rằng anh sẽ là người kế nhiệm Leo. Huấn luyện viên cũng nói rằng, cậu ta lừa bóng rất giỏi, rằng anh có tài năng giống như người anh em họ vậy. Giống như Messi, cậu ta rất nhút nhát. Điều khác biệt duy nhất ông ta nhận ra giữa hai người họ là khả năng ghi bàn. Bruno cũng là một tiền đạo và trong tương lai cậu ao ước được khoác trên mình chiếc áo Barca một lần

Một đám trẻ bâu lại thành vòng tròn. Họ muốn đưa ra ý kiến của họ về cậu bé một vài năm trước còn học ở đây. Đối với Pablo, mười một tuổi, không còn nghi ngờ gì nữa: "Anh hội tụ đủ những yếu tố để trở thành cầu thủ xuất sắc nhất thế giới. Hơn Maradona. Những điều tôi thích là tốc độ của Leo, thật không thể tin được 'Có điều gì đó khiến Agustín, 9 tuổi, lo ngại - một cái gì đó khiến nhiều người đàn ông tại xứ sở Tango này lo ngại "Maradona bắt đầu sự nghiệp tại Argentino Juniors còn Messi thì...Barca" Không cần phải tra dò, nơi đó cách quá xa Argentina. Ngay cả những đứa con gái, mặc dù ngại ngùng nhưng vẫn đến tham gia cùng. Và ở đây, ý kiến được chia ra. Một số thì cho rằng Messi đẹp trai, những người khác thì lại nghĩ rằng cậu ta quá lùn. Chuông reo và tất cả ra chơi. Những đứa trẻ bắt đầu rượt nhau xung quanh một cái cây to lớn. Tuy nhiên, Leo thường né tránh cái cây to lớn đó để tìm tới trái bóng mủ. Đối với anh những kỷ niệm tươi đẹp nhất tại ngôi trường này chính là những trò chơi với trái bóng kẹp giữa hai chân của mình. Messi cũng chẳng ngại ngùng gì khi cho biết anh học không giỏi.

Mónica Domina, giáo viên của Messi từ lớp 1 đến lớp 3 cho biết một thực tế: "Không, sự thật thì học lực của Leo rất yếu nhưng nó lại rất chăm chỉ. Lúc đầu, nó đã gặp khó khăn khi đọc, vì vậy tôi khuyên mẹ của Messi đưa nó đến một bác sĩ chuyên khoa. Trong các môn học khác, Leo cải thiện mỗi ngày một chút, mặc dù nó không có được kết quả tuyệt vời. Nó là một đứa trẻ trầm lặng, dễ thương và nhút nhát, một trong những học sinh nhút nhát nhất mà tôi từng giảng dạy trong sự nghiệp của mình. Nếu như tôi không lên tiếng, nó sẽ ngồi im lặng tại bàn của mình, bàn ở phía cuối lớp. Những đứa trẻ lớn tuổi hơn nó thường cạnh tranh giải đấu liên trường Rosario. Tất nhiên là nó chơi bóng rất giỏi rồi. Nó giành rất nhiều danh hiệu và huy chương, nhưng tôi không bao giờ nghe thấy Leo khoe khoang cậu ta thi đấu tốt như thế nào và kể về những bàn thắng."

Hết chương 3​

pa-7418508.jpg
 

yhiphicryxu

Mầm non xã
Đầu quân
14/1/11
Bài viết
1
Được thích
0
Điểm
1
Barça đồng
0
bạn ơi, các chương tiếp theo không có à?
 

tiachop2812

Tiểu học xã
Đầu quân
24/10/12
Bài viết
8
Được thích
0
Điểm
1
Tuổi
37
Barça đồng
0
Không biết cậu nhóc Messi baby mới sinh hạ được mấy ngày sẽ tiếp tục cho cả thể giới chết lặng dưới bước chạy của nó như cha nó đã làm không nhỉ?
 

tuan_cule

Trung học xã
Đầu quân
6/7/12
Bài viết
43
Được thích
0
Điểm
6
Tuổi
23
Barça đồng
0
KO làm tiếp hả bác đang hay mà
 

Bún Mắm

Los Blaugrana
Đầu quân
9/3/12
Bài viết
1,893
Được thích
8
Điểm
38
Tuổi
30
Nơi ở
Hội An
Barça đồng
0
Đây hình như là một phần dịch từ cuốn sách mới được xuất bản về Messi của Alphabooks thì phải :baifu_lamsaoday:
 

huechu

Mầm non xã
Đầu quân
20/8/13
Bài viết
1
Được thích
0
Điểm
1
Tuổi
31
Barça đồng
0
Sao ko up tiếp đi bạn. Đang hay mà.
 

botambot

Tiểu học xã
Đầu quân
20/8/13
Bài viết
10
Được thích
0
Điểm
1
Tuổi
31
Barça đồng
0
Mình xin khẳng định là cuốn sách được hư cấu 70%
P/S: M10 in my heart
 

Chủ đề mới nhất

Xã viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Giới thiệu

  • Barçamania Việt Nam thành lập từ năm 2005. Chúng tôi không thiên vị trong các thảo luận, đảm bảo thông tin chính xác không giả mạo. Chúng tôi cam kết xây dựng diễn đàn lành mạnh và phi lợi nhuận.
Top