4h45:
3h40, Tử Dạ điện thoại: "Bảo mất rồi chị à!". Dù biết là điều đó sẽ xảy ra, mình vẫn thấy hẫng. Chiều qua, nếu ko đi Tây Ninh, mình sẽ giận mình vì ko được nhìn mặt Bảo, giận vì ko để phút hiếm hoi Bảo tỉnh, Bảo mở mắt biết có mình thăm em. Ngủ ngoan em nhé. Mọi mơ ước của em đã khép lại...