Đọc lại những dòng trên thấy mình thật khờ dại, lại nhớ đến bài thơ ngày xưa vẫn hay lẩm bẩm :
Người ta khổ vì thương không phải cách,
Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi
Người ta khổ vì xin không phải chỗ.
Đường êm quá ai đi mà nhớ ngó
Đến khi hay, gai...