Andres Iniesta Lujan - Chạm tay vào điều ước

Bình luận
Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

Andres Iniesta Lujan - Chạm tay vào điều ước

Anh là cầu thủ được yêu thích nhất tại Tây Ban Nha. Được tôn vinh tại khắp mọi sân vận động nơi anh đến sau bàn thắng quý hơn vàng tại trận chung kết World Cup. Bây giờ với Barça, Iniesta sẽ chiến đấu hết mình cùng với đồng đội với mục tiêu giành ngài vàng châu Âu cấp CLB. Đây là câu chuyện của một cậu bé bình thường trở thành thần tượng của biết bao nhiêu trẻ em trên thế giới.

Các số liệu về sự di cư của người dân được thống kê bởi Hội đồng thành phố Barcelona chỉ ra rằng vào năm 1996, có 11.028 người dân định cư trong thành phố, 99 người trong số họ đến từ Castilla-La Mancha. Trong số đó có một người tên là Andrés Iniesta Luján, mới chỉ 12 tuổi mang theo hoài bão trở thành cầu thủ chuyên nghiệp tới thành phố Barcelona. Ước mơ của Iniesta cuối cùng cũng đã trở thành hiện thực. Với việc chạm tay vào điều ước, đồng nghĩa với việc Saint Andres đã có thể cho phép bố anh nghỉ hưu ở tuổi 40 và mua cho mẹ một căn nhà sau khi ký bản hợp đồng trở thành cầu thủ chuyên nghiệp. Bây giờ, ở tuổi 27, anh đã là vô địch thế giới, vừa mới được lên chức bố, món ăn ưa thích của Iniesta vẫn là gà với một chút khoai tây chiên bên cạnh. Ngoài sân cỏ anh sống rất bình dân và giản dị. Bình dân và giản dị đến nỗi nếu như bạn vô tình gặp anh ta trong một nhà hàng, nếu không để ý kỹ bạn có thể nhầm lẫn anh với một người bồi bàn, điều mà đã xảy ra trước đó. Iniesta vẫn còn hai lời hứa chưa thể thực hiện: đó là đi bộ vòng quanh Camino de Santiago, và giấc mơ đến Ấn Độ để xem Taj Mahal.

"Tôi tin vào số mệnh, bởi vì những điều xảy ra bởi vì nó đã được sắp đặt trước bởi Thượng Đế. Tôi cũng tin vào Thiên Chúa, nhưng chỉ trong một khoảng đúng nào đó. " Andrés Iniesta được gọi là Andrés theo tên họ của ông nội anh. Tại Fuentealbilla (Albacete) có ba Andrés Iniestas: đó là Iniesta và 2 người còn lại là họ hàng, một là người anh họ - con trai của anh cả trong gia đình của bố anh, José Antonio. Thật trùng hợp, ông ngoại của "don" Andrés cũng tên là Andrés. Ông ngoại Andrés Luján có một quán bar tại thành phố, nơi ông quản lý cùng với con gái, nhưng đã đóng cửa hơn 10 năm về trước."Chúng tôi đang nói chuyện với các cầu thủ của FC Barcelona tại Ciudad Deportiva [trung tâm đào tạo] trước một buổi tập. Andrés đang mặc một chiếc áo Nike, một công ty đã thuê anh trở thành người mẫu cho họ để đổi lấy quần áo thi đấu. Hôm nay Iniesta đã là một biểu tượng của thương hiêu nổi tiếng đến từ nước Mỹ. Khi Andrés còn là một đứa trẻ, bố anh đã dành dụm 3 tháng tiền lương để mua cho anh đôi giày Adidas Predator. Bây giờ khi hỏi ông về quyết định nào sáng suốt nhất trong cuộc đời của ông, có lẽ ông sẽ không ngần ngại mà nói "đó là dành dụm 3 tháng lương để mua cho Iniesta một đôi giày đá bóng."

Khi anh còn nhỏ, Andrés Iniesta Luján chơi bóng ở "la pista", đó là cái tên mà người ta đặt cho trung tâm Fuentealbilla, với một sàn xi măng, 2 khung thành bóng đá trong nhà với 2 mảnh lưới. Iniesta đã chơi bóng ở đó cho tới khi lên 8, đó cũng là lúc anh được tuyển chọn vào đội trẻ Albacete cách nhà anh 80 cây số sau khi vượt qua cuộc sát hạch của các chuyên gia. "Tôi cổ vũ cho Albacete, bạn có thể không tin tôi nhưng đó là sự thật. Bố tôi cổ vũ cho Athletic nhưng tôi thì lại cổ vũ Albacete và Barça, đội bóng thứ 2 của tôi. Vào cuối tuần, kể từ khi tôi được đôn lên thi đấu cho Barça Alevín tôi thường đi xem Albacete thi đấu tại giải hạng nhất. Josico, Salazar, Catali, Jugo Oscar được mượn từ Barcelona, Bjelica, Molina ... Đó là một năm tuyệt vời, cái năm mà họ đã được thăng hạng. Tôi đã hòa nhịp cùng với người dân trong thành phố để ăn mừng. Nhưng có một ngày tôi lại cảm thấy rất buồn khi Barcelona nã vào lưới Albacete 7 bàn. "

Iniesta chỉ là một cầu thủ trẻ vô danh lúc còn thi đấu cho Albacete. Tài năng của anh chỉ được để ý tới sau khi giành danh hiệu cầu thủ xuất sắc nhất giải Brunete, được tổ chức bởi nhà báo của Cadena SER José Ramón de la Morena. Đó là một điều ngớ ngẩn khi không chú ý cậu bé này, thật "rực rỡ" trong mỗi trận đấu với một làn da nhợt nhạt, giống như một người mẹ và một đứa bé gái.Tại giải đấu đó đã có rất nhiều những nhà tuyển trạch viên trong đó có cả đại diện của hai gã khổng lồ Real Madrid và Barcelona. Albert Benaiges, một trong những đối tác của Oriol Tort, người chịu trách nhiệm với bóng đá trẻ của Barcelona, trở lại sân Nou Camp với một số những cái tên đã gây ấn tượng với ông trong cuốn sổ ghi chép, với cái tên Iniesta luôn luôn xuất hiện trong đầu.

Nhưng có một vấn đề. Những năm đó, để đạt tiêu chuẩn gia nhập lò đào tạo La Masia cầu thủ trẻ không những phải có tài năng mà phải 14 tuổi trở lên, nhưng Saint Iniesta mới chỉ 12. CLB đã nói chuyện với gia đình anh rằng sẽ theo dõi đặc biệt anh trong vòng 3 năm và sau đó sẽ dành cho anh một chỗ. "Ở thời điểm đó mọi thứ rất khó khăn. Nhưng bây giờ mọi thứ trở nên dễ dàng và nhanh chóng hơn rất nhiều ", ông Rodolfo Borrell nói, cựu huấn luyện La Masia, bây giờ là HLV đội trẻ U18 Liverpool. Iniesta đã không cô đơn, vì trong bản danh sách mà Benaiges đề cập với CLB có cả Jorge Troiteiro . Hai tuần sau khi giải đấu Brunete kết thúc, bố của Troiteiro đã đến La Masia với con trai mình và nói: "Các ông hãy quyết định đi: một là con tôi sẽ ở đây, hoặc chúng tôi sẽ đến Madrid, bởi vì con trai tôi cần phải trở thành một cầu thủ bóng đá". Giáo sư Tort, được gọi là điều phối viên của hệ thống đào tạo trẻ đã đưa ra giải pháp tốt nhất: Barcelona chấp nhận anh và sau đó gọi cho Iniesta. "Ít nhất hai người họ có thể tập luyện với nhau" Rodolfo Borrell nhớ lại.

Andrés mẹ đã phản đối kịch liệt ý định đưa con trai mình gia nhập Barcelona nhưng bà đã bị bố của Iniesta thuyết phục rằng lời đề nghị của Barça là tốt nhất giúp phát triển sự nghiệp của con mình. "Có lẽ tôi đã quá lỳ lợm" anh nhớ lại những ngày tháng khó khăn đó. "Bố tôi đã nói với tôi, 'đôi khi con tàu chỉ đến với mình một lần trong đời," nhưng tôi nói với ông rằng tôi không muốn đi." Mặc dù câu trả lời mà Iniesta nói với bố anh chắc như đinh đóng cột, nhưng anh không thể nào không nghĩ tới những lời khuyên của bố mình mỗi khi nằm trên giường, với những tấm áp phích in hình Laudrup và Guardiola trên tường. Cho đến một ngày Andres cao giọng nói: "Bố, hãy gọi cho Barcelona." Và ông đã gọi...

Giải thưởng Eroski cho cầu thủ hay nhất của giải đấu Brunete bao gồm một chuyến viếng thăm Cảng Aventura [một khu vui chơi nổi tiếng] trong Tarragona. Andrés Iniesta viếng thăm La Masia và đã nói chuyện với Tort và Benaiges. "Tôi đã được chứng kiến cách đào tạo cầu thủ tại đây. Những người đã nói chuyện với bố tôi, Oriol Tort, Albert Benaiges và Joan Martínez Vilaseca họ rất tử tế, họ đã cho chúng tôi những cảm giác tốt, vì vậy thật khó để từ chối. Tuy nhiên tôi đã nói với họ là tôi còn rất nhỏ, nhưng họ nói với tôi rằng sống xa nhà cũng là một điều lý thú và tôi có thể về thăm nhà vào năm sau. Cánh cửa của La Masia đã mở nhưng tôi đã quyết định quay trở về nhà."

Ý tưởng đã không trở lại, ít nhất là năm đó, nhưng cụm từ - "chuyến tàu chỉ có thể đến với mình một lần trong đời" - bị mắc kẹt trong tâm trí của Andrés. Một vài tuần sau đó, chỉ trước khi khóa học bắt đầu, Andrés quyết định trở thành một trong 99 người từ La Mancha sẽ đi đến Catalonia vào năm 1996 để đạt được ước mơ của họ. "Sau khi suy nghĩ rất nhiều về nó, tôi đã nói chuyện với bố mẹ tôi, tôi đã nói 'Con muốn đi'. Tôi đã nói điều này vì tôi tin rằng bất cứ giá nào tôi cũng sẽ làm. Đó là cách của tôi, những giá trị tôi có. Tôi biết rằng khi tôi quyết định nó sẽ tốt cho tôi, thậm chí tôi biết rằng tôi có thể sẽ trả giá đắt nếu như tôi không thành công, nhưng tôi không quay đầu lại. Cuốc sống và thể thao hao hao giống nhau. Khi tôi được đôn lên đội 1, tôi đã không được ra sân thường xuyên, nhưng tôi tin rằng tôi sẽ chiến thắng ở đó và thực hiện ước mơ của tôi. Có những cuộc đàm phán về chuyển nhượng, nhưng tôi thà ở đây dù chỉ được ra sân 5 phút trong một mùa, vì tôi tin chắc rằng với sự nhiệt tình, làm việc chăm chỉ tôi sẽ chạm vào điều ước của mình. Vì vậy, khi tôi nói với bố tôi, "lên đường" Tôi biết rằng sẽ có không có cách nào trở lại. "

Chuyến đi đến Barcelona là địa ngục. Trong một màu xanh đậm của chiếc xe Ford Orion, chiếc xe mà Don Andres tin rằng sẽ thay đổi cuộc đời mình. Anh không bao giờ tưởng tượng rằng con đường đó sẽ đưa anh đến ngày hôm nay. Trong chiếc Ford Orion màu xanh, trên đường đến Barcelona, bố mẹ, ông ngoại và cậu bé đã mơ ước trở thành một cầu thủ bóng đá không kiếm chế được những giọt nước mắt. "Chúng tôi dừng lại ở Tortosa để ăn. Không ai ăn. Mẹ tôi đã khóc, bố tôi thì không cảm thấy đói, ông ngoại thì cố gắng vực dây tinh thần của tôi, nhưng tôi vẫn không thể ăn. Tôi thậm chí không nhìn vào những món ăn được trưng bày trên bàn. Những hình ảnh đầu tiên của tôi về học viên La Masia là giám đốc Joan Farrés. Ông giới thiệu tôi với José, một thủ môn trẻ cao 1m90, và anh ấy đã dẫn tôi đi lòng vòng tham quan học viện La Masia. Tôi nhìn anh và nghĩ, "Ôi, lạy Chúa". Sau đó chúng tôi bắt đầu ăn tối. Tôi không thể ngừng khóc. Ngày hôm sau, tôi đi học, bố mẹ tôi dẫn tôi đến trường và nói, 'bố mẹ sẽ đợi con sau giờ tan học. "Khi tôi bước ra khỏi cánh cổng nhà trường, họ đã đi mất. Đó là cách tốt nhất để không kéo dài sự đau khổ. Sau đó tôi tiếp tục khóc, nhưng nếu họ ở lại, mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn. "

Những lần chia tay giữa Iniesta và bố mẹ anh được lặp đi lặp lại cứ mỗi 2 tuần. Bố mẹ anh sẽ đến vào thứ bảy, xem con mình ăn ở và tập luyện, để anh ở lại La Masia và ra về mỗi tối chủ nhật và nói: "Mai bố mẹ sẽ quay lại để đưa con đi học. Và Andrés biết rằng ngày hôm sau anh sẽ đi học một mình." Vào những ngày cuối tuần nếu như bố mẹ của Iniesta không đến, Benaiges sẽ đưa anh về nhà hoặc dẫn anh đến rạp để xem phim , hoặc một trận bóng nhỏ hay đi bộ và nói chuyện, cho đến tối chủ nhật. Và sau đó Andrés sẽ lại khóc thêm một lần nữa, trong một học viện với những đứa trẻ khác tuổi lỡ cỡ như anh, ở đó có cả Víctor Valdés.

"Bây giờ ở La Masia có nhiều chàng trai rất trẻ, nhưng quay về những ngày tháng đó trẻ nhất chỉ có tôi và Troiteiro. Victor chăm sóc chúng tôi rất tốt như một người anh trai, anh ấy cư sử rất tốt với chúng tôi. Troiteiro một cầu thủ giỏi, nhưng có nhiều trường hợp bạn không thể kiểm soát, mỗi người có một quá khứ và khoảnh khắc riêng. Anh ấy đã không đi theo giấc mơ được chơi bóng cho Barcelona, nhưng vẫn sống trong thế giới bóng đá [ngay bây giờ anh là một cầu thủ của Burgos Club de Futbol]. "Cái đầu" Iniesta đã cứu cậu ấy Benaiges nói-" Tôi đã gặp một cầu thủ trẻ thực sự rất tài năng, bao gồm những cầu thủ đã 19 tuổi nhưng không thể trụ được tại La Masia 2 tuần, họ khao khát được trở về nhà. Andrés là một cầu thủ hoàn hảo cho Barcelona với kỹ thuật điêu luyện và thông minh - ngày hôm nay lối đá của anh vẫn chẳng thay đổi nhiều so với hồi nhỏ. Nhưng cái đầu của Iniesta đã cứu cậu ấy. Iniesta ấy đã thích nghi và thành công. "

Cách đây vài năm tương lai của anh bị đặt dấu chấm hỏi tại CLB này. Và trong mắt các nhà tài trợ. Anh không phải là một phần của một thế hệ "vàng", thế hệ Cesc, Messi và Pique, và cũng không có một huấn luyện viên có ảnh hưởng. Llorenç Serra Ferrer và Louis van Gaal không thực sự thành công để giành lấy cảm tình từ người hâm mộ trong khi đó Frank Rijkaard lại thường xuyên cất anh trên ghế dự bị. Tuy nhiên Iniesta đã sống sót mặc dù đã gặp rất nhiều chấn thương, với thời gian ít ỏi trên sân Iniesta vẫn kiểm soát được giấc mơ của mình , có lẽ Iniesta sẽ không bao giờ quên Raul Martinez và Emili Ricart, những người đã giúp đỡ, chăm sóc và điều trị anh trong lúc anh chấn thương.

Iniesta thật thú vị, một cầu thủ nhỏ con nhưng không ít những khoảnh khắc vĩ đại, giống như việc ghi bàn tại Stamford Bridge khi giúp Barcelona có mặt tại Rome. Tất cả Barcelonismo trên thế giới đều hướng về cái chân phải của anh, vì chất lượng của nó và vì những giấc mơ. Có lẽ mọi người đều cần những khoảnh khắc đặc biệt, để cảm nhận những điều tích cực là có thể xảy ra. Đôi khi anh có thể cảm nhận được nó trước khi diễn ra. Nó xảy ra trong và ngoài sân cỏ. Iniesta cũng là tác giả của bàn thắng chong trận chung kết World Cup. Anh biết rằng World Cup trên đất Nam Phi sẽ thuộc về Tây Ban Nha. Iniesta đã nói rất tự tin trước giải đấu. Đó là "hoặc bây giờ hoặc không bao giờ", cho huấn luyện viên, cho các cầu thủ, với tất cả các cảm xúc, bởi vì anh ta cũng thi đấu. Anh đã gặp rất nhiều khó khăn trong mùa giải và biết rằng đây sẽ là sân khấu duy nhất giúp anh tìm lại chính mình. "Và cuối cùng, tôi cảm thấy tôi lại là một cầu thủ bóng đá lần nữa, tôi đã vui trở lại. World Cup giải phóng một năm khủng khiếp của tôi ở cấp độ cá nhân. Tôi đã chịu thiệt thòi nhiều và cần những khoảng khắc vinh quanh này." Trước khi ghi bàn thắng, Iniesta đã trải qua những những cảm giác đau đớn của da thịt sau những pha vào bóng ác ý của đội bạn. Bàn thắng giúp anh trở nên tốt hơn, tự tin hơn.

Andrés Iniesta bây giờ là một anh hùng dân tộc, là một tượng đài vĩnh viễn tại Barcelona, một người nổi tiếng với bàn thắng tại Stamford Bridge và tại Johannesburg, với bàn thắng để đời cũng là bàn thắng vàng cho đất nước Tây Ban Nha. "Hơn bất cứ điều gì tôi cảm thấy thật vinh hạnh, tôi được mọi người trên đất nước hoan nghênh. Nó cho thấy rằng ngoài bóng đá và kết quả, cũng có những thứ có giá trị nhiều hơn nữa."

Bạn có cảm thấy giống như một cầu thủ toàn cầu? "Tôi từ Fuentealbilla, tôi đã được sinh ra tại Albacete, nhưng tôi cảm thấy tôi mang dòng máu Catalan giống như bao người khác. Tôi đã dành nhiều thời gian hơn ở Albacete, nhưng tôi được xác định bởi hai nơi. Tôi lớn lên ở đây và tôi là một người rất may mắn: Barcelona và Catalonia đã cho tôi và gia đình tôi tất cả mọi thứ, và tôi cảm thấy, mọi người cảm thấy chúng ta là những Catalonia. Tôi biết nơi tôi đến và từ đâu đến. "

Tây Ban Nha là quốc gia và đội tuyển quốc gia của anh? "Đó là một điều phức tạp. Mỗi người được tự do nói và biểu lộ cảm xúc của mình, nhưng luôn luôn phải làm điều đó với sự tôn trọng người khác. Ngoài cảm giác là người Tây Ban Nha, xứ Catalan hoặc Andalucia đó là sự tôn trọng. Không nên có xung đột khi người này nghĩ thế này người kia nghĩ thế kia. Chúng tôi cố gắng sống một cách tốt nhất có thể. "

Cái tên đứa trẻ theo đuổi ước mơ Barcelona ngày nào giờ đây đã xuất hiện trên bản đồ những con đường ở thị trấn Fuentealbilla. Với 140 hecta nho anh đã mang lại công việc cho nhiều người và là niềm tự hào của gia đình. Trong tuần đầu tiên của tháng 9, gianh đình Iniesta đã có được những thành quả đầu tiên, và nó là điều tuyệt vời đối với gia đình anh bởi rượu nho đòi hỏi bạn phải kiên nhẫn và có lẽ người kiên nhẫn nhất chính là Andrés Iniesta. "Bố tôi và anh em của tôi đang làm việc trong lĩnh vực đó. Muốn sở hữu một vườn nho có diện tích lớn như thế đó là một giác mơ thần kỳ đối với chúng tôi 15 năm về trước, nhưng bây giờ chúng tôi có thể chi trả được. Vì vậy, chúng tôi đã mua một trang trại gọi là Carril de Iniesta, bởi vì nó nằm trên con đường từ Fuentealbilla - Iniesta, con đường dẫn bạn đến thị trấn Cuenca. Đó là một sự trùng hợp, nhưng nó là một cái tên tuyệt vời đặt cho tài sản của tôi, phải không? Tôi thích nó, đó là thế giới của tôi. "

Anh ấy là một người đơn giản, sống trong bóng đá với niềm đam mê, để anh được xem những trận cầu trong cùng buổi tối mà đội bóng của anh cũng sẽ ra quân. Iniesta ngồi trước màn hình TV với bạn bè, trong đó có hai anh em của ban nhạc Estopa. Iniesta rất thích nghe bài "Como Camarón" bởi vì nó bình tĩnh và tạo cảm hứng cho anh. Anh dành phần lớn thời gian của mình sau bóng đá cho việc giáo dục và học thêm tiếng Anh . Sau đó, anh sẽ cung cấp cho một cuộc họp báo ở Catalan. Nhưng ngay bây giờ, quan tâm chính của Iniesta là Valeria, con gái đầu lòng của anh với Anna. "Định mệnh", anh khẳng định, "Tôi đã rất may mắn một lần nữa ... Anna đã cho tôi cuộc sống. Năm 2007 là một năm khó khăn. Tôi đã có những thời gian tồi tệ và cô ấy đã vực dậy tinh thần tôi. Anna xứng đáng với số điểm tuyệt đối 10/10."

Iniesta sống trong một Toà nhà liền kề tại Sant Just, một khu phố giai cấp của Barcelona, và là một người hàng xóm của anh em Muñoz, David và Jose Manuel, của ban nhạc Estopa. Anh có thể sống trong một dinh thự, trên bãi biển hoặc trong Pedralbes, huyện độc nhất của thành phố. Nhưng vào năm 2000, khi Iniesta ký hợp đồng đầu tiên của mình với Barcelona, bố anh đã "trao" quyền hạn cho anh và sẽ không để cho Iniesta mua một căn nhà bất cứ nơi nào khác. Sau khi trở thành bố của một cô gái tên là Valeria, Iniesta đã nghĩ đến chuyện chuyển nhà. Nhưng sẽ không xa hơn ngôi nhà cũ là bao.

"Mỗi người có thể tự tìm kiếm hạnh phúc riêng cho mình, theo cách của mình trong cuộc sống, để sống với mọi người, và đó là hạnh phúc của tôi. Tôi cảm thấy thật hạnh phúc, không tốt hơn cũng không tồi tệ hơn. Tôi thích những thứ của tôi, để làm những việc nhẹ nhàng và hưởng thụ nó tối đa. Đôi khi tôi muốn xem một một bộ phim hoặc trương chình truyền hình "diễn viên yêu thích.? "Denzel Washington, Russell Crowe. Tôi giữ trong lòng nhiều hơn là phơi bày ra, đó là hạnh phúc của tôi và theo cách của tôi. Những hình ảnh của tôi trong mọi người đó vẫn là Iniesta. Tôi không thích là trung tâm của sự chú ý, mặc dù đôi khi tôi bắt buộc. Tôi muốn tận hưởng những thứ của riêng mình. Tôi không có lý do gì để không hạnh phúc cả. Cảm giác hạnh phúc như một người chiến thắng. Những gì tôi trình diễn trên sân phản ánh cuộc sống đời thường của tôi."

Saint Andres là một người thích trò chuyện. "Tôi có rất nhiều bạn bè được giáo dục tốt. Đôi khi tôi không hiểu tại sao rất nhiều chuyện lại xảy ra. Thiên tai, chẳng hạn như lũ lụt ở Úc hay trận động đất ở Nhật Bản, họ làm cho tôi buồn, tôi buồn là những điều khủng khiếp như thế tiếp tục xảy ra. Nhưng cũng có những người khác, những điều ... những gì xảy ra ở Ai Cập, những gì đang xảy ra với Gaddafi ... những điều này làm tôi cảm thấy phiền muộn. Tôi không thích sự bất công, khi trẻ em bị lạm dụng, khi phụ nữ bị ngược đãi."

Đôi khi anh buồn, nhưng rất ít khi tức giận. Anh có tức giận khi bạn không nhận được Quả bóng vàng? "Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi là ứng cử viên cho danh hiệu Ballon d'or." Messi xuất sắc hơn anh? "Đối với chúng tôi, anh ấy là người xuất sắc nhất. Cả đội bóng cần có Messi, nhưng Messi cũng cần đội bóng. Chúng tôi rất may mắn có một HLV như Pep Guardiola. Anh ta biết tất cả mọi thứ, đi qua tất cả các giai đoạn của hệ thống đào tạo trẻ Barça, coi bóng đá là tất cả cuộc đời mình và rất hiểu chúng tôi. Pep là nhân tố quan trong giúp chúng tôi thành công trong những năm qua và sẽ tiếp tục trong thời gian tới. Tôi coi lối đá của Pep là hình mẫu của mình, và bây giờ anh ấy đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều sau những buổi tập cực nhọc tại Ciudad Deportiva, bởi vì những lời khuyên bảo của Pep giúp chúng tôi bớt căng thẳng rất nhiều. Pep Guardiola là ánh sáng của đội bóng. "

Andrés Iniesta vẫn lưu giữ đôi giày mà cha anh đã cố gắng dành dụm 3 tháng lương để mua cho anh. Mỗi lần anh ấy về nhà và nhìn thấy nó, Iniesta sẽ nhớ lại "la pista" và những chuyến đi đến và từ Albacete, giải Brunete, bữa ăn buồn nhất của cuộc đời tại Tortosa, và sự che chở của Valdés. "Khi tôi nhìn thấy nó, tôi nhớ nơi tôi đến từ đâu," anh nói lặng lẽ. Đó là câu trả lời cho những người cho rằng lịch sử của hầu hết các siêu sao Barcelona được trải bằng thảm đỏ và đầy hoa hồng.

Với một chút may mắn, thời gian tới khi anh đến thăm bố mẹ của mình, Don Andrés sẽ ăn thịt gà với khoai tây, chị gái của anh cũng sẽ được ở đó, và Anna, người phụ nữ đã thay đổi cuộc sống của Iniesta sẽ ngồi đó trên tay ôm ấp thiên thần nhỏ của họ, bé Valeria. Sau đó, Andrés Iniesta sẽ cảm thấy hạnh phúc và nhận ra rằng, giấc mơ của anh đã thành hiện thực.

Và người mẹ của anh, luôn luôn bảo vệ con mình, sẽ cảm thấy hạnh phúc!

 Lâm Trần (TotalBarça)

Write comments...
or post as a guest
Loading comment... The comment will be refreshed after 00:00.

Be the first to comment.

Top Bloggers

  • Sample avatar

    Bằng Nguyễn

    Cựu Chủ tịch FCBVN

  • Sample avatar

    Hoàng Thông

    Nhà báo

  • Sample avatar

    Mạnh Hiển

    Bí thư xã