Gerard Pique - Câu chuyện dài (phần 3): Vấp ngã

Bình luận
Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

Mọi thứ như kiểu sụp đổ vào năm 2012. Tôi cũng không biết vì sao. Có thể tôi đã mất đi nỗi sợ đã đưa bản thân đến trình độ này. Dù là lý do gì đi nữa, tôi bắt đầu tự vấn bản thân. Khi mùa giải kết thúc, Pep bắt đầu đánh mất niềm tin nơi tôi. Trong ba mùa giải đầu tiên, chúng tôi đã có một mối quan hệ tốt. Tôi vẫn tôn trọng Pep với tư cách là huấn luyện viên của mình. Tuy nhiên thời gian đó thực sự khó khăn. Ông ấy muốn các cầu thủ của mình để tâm đến bóng đá 24h mỗi ngày. Và vào thời điểm đó, tôi đã không đồng ý. Tôi không tuân theo triết lý đó. Pep gần như không còn tin tưởng gì tôi nữa và đỉnh điểm là khi ông ấy không dùng tôi khi đấu với Real Madrid C.F. Việc đó làm tôi cảm thấy tan nát.

Tôi bắt đầu suy nghĩ, Liệu có phải là giấc mơ thi đấu cho Barça đã kết thúc rồi không? Liệu nó sẽ tan biến nhanh như thế nào?

Sau đó, ở trận lượt về bán kết UEFA Champions League với Chelsea Football Club, một điều khá điên rồ đã xảy ra. Một ngã rẽ khác của số phận. Chúng tôi đã thua 1–0 ở trận lượt đi tại Stamford Bridge và trận đó tôi không thi đấu. Pep đã cho tôi xuất phát ở trận lượt về tại Camp Nou để cố gắng xoay chuyển tình thế, nhưng thành thật mà nói thì tôi không thể kể lại bất cứ điều gì về trận đấu.

Đầu trận đấu, thủ môn của chúng tôi, Víctor Valdés, đã vô tình đập đầu gối vào đầu tôi trong một pha cản phá. Tôi bị bất tỉnh hoàn toàn. Khi tôi đứng dậy, bằng một cách nào đó tôi vẫn tiếp tục trận đấu, và tôi nhận thức được rằng tôi đã chạy loanh quanh trong 10 phút, nhưng suốt 10 phút ấy tôi thực sự không thể nhớ bất cứ điều gì đã xảy ra. Cuối cùng, các bác sĩ nhận thấy rằng tôi đang chật vật và họ kéo tôi ra, đặt tôi lên cáng và đưa tôi đến bệnh viện.

Tôi thức dậy vào ngày hôm sau và tôi không thể nhớ bất cứ điều gì về trận đấu. Tôi thậm chí không thể nhớ đội nào đã thắng. Tôi hoàn toàn mơ màng.

Hóa ra trận đấu kết thúc với tỷ số 2–2, và chúng tôi bị loại. Chỉ trong vòng vài ngày, Pep tuyên bố rời Barça. Có vẻ như một kỷ nguyên sắp kết thúc, và tôi nghĩ rằng có lẽ thời của tôi cũng đã hết.

Mùa giải đó thực sự khiến tôi phải suy nghĩ về sự nghiệp và cuộc sống của mình. Đó là một lời cảnh tỉnh. Khi đội bóng của chúng tôi đang chiến đấu vì tất cả thì Pep không còn tin tưởng tôi nữa. Sau đó, khi cuối cùng ông ấy cũng quay lại tin dùng tôi, tôi lại bị knock out. Đôi khi tôi nghĩ về liệu điều gì sẽ xảy ra nếu tôi thức dậy vào ngày hôm sau và biết rằng chúng tôi đã vượt qua Chelsea. Tôi phải nghỉ thi đấu với chấn thương đầu trong vài tuần, vì vậy tôi chắc chắn sẽ không thể chơi trận chung kết. Có thể chúng tôi sẽ vô địch Champions League. Có lẽ Pep sẽ quyết định ở lại Barca. Có lẽ ông ấy sẽ không bao giờ lấy lại được niềm tin nơi tôi. Có lẽ tôi sẽ ở một câu lạc bộ khác vào lúc này. Nhưng thay vào đó, Tito Vilanova lên làm huấn luyện viên ở mùa giải tiếp theo, và ông ấy đã cho tôi cơ hội lấy lại vị trí của mình.

Có rất nhiều khoảnh khắc như thế trải dài suốt sự nghiệp khiến bạn phải nghĩ về số phận, về cơ hội, và mọi thứ có thể diễn ra theo nhiều cách khác. Nhưng đó không phải là những gì chúng ta đọc được ở các tiêu đề bài báo. Trong các tiêu đề, mọi thứ đều rất đơn giản. Trong cuộc sống hiện thực, những điều thú vị nhất vẫn đang diễn ra ngay bên dưới phần nổi của tảng băng.

Ví dụ, mọi người thường hỏi tôi về việc mọi thứ như thế nào khi chơi với Leo Messi trong nhiều năm như vậy. Nếu tôi phải giải thích nó trong một câu thì: Cậu ấy là người ngoài hành tinh.

Cậu ấy là cầu thủ duy nhất mà tôi có thể nhớ lại được trận đấu đầu tiên tôi xem cậu ấy, hồi chúng tôi 13 tuổi và tự nhủ: “Ồ, đứa trẻ này đến từ một nơi khác. Đây không phải con người ”.

Cậu ta là một sát thủ. Cậu ấy là người vĩ đại nhất mà tôi từng thấy. Nhưng bạn thấy đấy, đó không phải là cách cậu ta tấn công. Mọi người hỏi tôi, "Điều đáng kinh ngạc nhất mà tôi đã thấy Leo làm trên sân cỏ là gì?" Họ luôn mong đợi tôi kể cho họ nghe về việc cậu ta lừa bóng qua 3 hậu vệ. Và tin tôi đi, mấy câu chuyện kiểu như vậy thì tôi nhiều lắm.

Nhưng đối với tôi, lý do mà tôi biết cậu ấy đến từ hành tinh khác là vì điều gì sẽ xảy ra nếu cậu ấy không có bóng. Có lẽ bạn chưa bao giờ thấy nó trên tivi, nhưng tôi lại có thể thấy điều đó trên sân cỏ. Bạn phải nhìn thấy khuôn mặt của cậu ấy khi cậu ấy chạy nước rút để giành lại quả bóng từ hậu vệ đối thủ. Cậu ấy có một ánh mắt mà tôi chưa từng thấy ở một cầu thủ bóng đá nào khác. Đó là điều khiến cậu ấy trở nên tuyệt vời như vậy. Cậu ta không quan tâm đến việc biểu diễn. Cậu ấy thậm chí hiếm khi thực hiện mấy pha kĩ thuật qua người màu mè. Cậu ấy đơn giản là khác với số còn lại. Sự vĩ đại của cậu ấy nằm ở nỗi ám ảnh phải giành được bóng.

Có thể điều đó không tạo nên một tiêu đề bài báo hay. Nhưng khi tôi nghĩ về pháp thuật thực sự của Messi, đó không phải là thứ bạn có thể tìm thấy trên YouTube. Đó là về một sự bộc lộ kín đáo trong ánh mắt của cậu ấy. Sự vĩ đại của cậu ấy sẽ khiến tôi phải mất thêm 5.000 từ nữa để giải thích mất. Có lẽ là trong một bài báo khác vậy!

Trở lại những gì đã nói lúc đầu nào. Khi tôi già đi và chuẩn bị cho kỳ FIFA World Cup cuối cùng trong sự nghiệp, tôi đã suy nghĩ về vị trí của mình trên thế giới. Tôi đã suy nghĩ về cách tôi đến được đây và những gì tôi muốn đạt được trong cuộc sống.

Là vận động viên, tôi tin rằng chúng ta nên sử dụng tự truyện của mình để kết nối với mọi người và để họ tiếp cận được cuộc sống và tâm trí của chúng ta nhiều hơn chút. Tôi nghĩ việc này cần thiết hơn bao giờ hết.

Nếu bạn theo dõi tin tức ở Madrid, các phương tiện truyền thông sẽ nói rằng tất cả mọi người ở Barcelona đang cố gắng huỷ hoại đất nước. Mặt khác, nếu bạn xem truyền hình ở Barcelona, họ sẽ nói với bạn rằng mọi người ở Madrid đang cố gắng đàn áp người dân.

Thời nay tất cả mọi người đều là kẻ xấu, tùy thuộc vào việc bạn xem TV ở đâu.

Họ thậm chí còn nói rằng đội tuyển quốc gia đang trải qua nhiều rối loạn vì những sự khác biệt về chính trị. Sự thật là chúng tôi chả bao giờ nói về chính trị. Tôi quá bận rộn khi phải luôn nhắc những người anh em Madrid rằng họ đang nát bươm tại LaLiga, còn họ thì lại quá mải phàn nàn về những âm mưu đằng sau những quyết định của trọng tài!

Tôi đã theo nghiệp cầu thủ trong suốt hơn nửa cuộc đời mình rồi. Bây giờ tôi đã 31 tuổi. Tôi nhớ đã từng nói rằng mình sẽ nghỉ hưu vào năm 30. Thành thật mà nói, đố bạn biết điều gì khiến tôi tiếp tục đấy? Đó chính là những trải nghiệm tôi đã có được trong phòng thay đồ. Đó là vinh dự được làm quen với những thiên tài như Messi, Puyol, Neymar và Roy Keane (dù cho anh ấy suýt giết tôi).

Cuối cùng, bóng đá là một chuyến đi dài. Bạn thắng, rồi đôi lúc lại thua. Bạn tự khiến bản thân xấu hổ. Bạn mắc sai lầm. Bạn cười, rồi bạn lại khóc. Bạn làm những điều ngu ngốc chỉ để giết thời gian. Thậm chí có khả năng bạn và đồng đội còn rủ nhau đem xăng đi đốt chiếc xe máy của ông trợ lý HLV (tất nhiên là trước khi mua cho ông ấy một chiếc xe mới tinh… Tôi sẽ để dành câu chuyện đó vào lúc khác!)

Hy vọng rằng, từ một cậu nhóc, bạn sẽ dần trở thành một người đàn ông. Với tôi, đó chính là điều làm cho thể thao trở nên đẹp đẽ. Sau cùng thì, tất cả mọi thứ đều chỉ là một phần nhỏ của một câu chuyện dài.

Lý do tôi ở đây không phải là để im lặng!

Write comments...
or post as a guest
Loading comment... The comment will be refreshed after 00:00.

Be the first to comment.

Top Bloggers

  • Sample avatar

    Bằng Nguyễn

    Cựu Chủ tịch FCBVN

  • Sample avatar

    Hoàng Thông

    Nhà báo

  • Sample avatar

    Mạnh Hiển

    Bí thư xã