Karpov, Kasparov, Ronaldo và sự cạnh tranh

Pep ký hợp đồng có thời hạn đến năm 2016

Bình luận
Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

Trong lịch sử, như một định mệnh, ở mỗi bộ môn thể thao, người ta luôn được chứng kiến những cặp đôi làm khuynh đảo thế giới. Sự cạnh tranh giữa họ không chỉ cuốn hút sự quan tâm của giới chuyên môn, người hâm mộ mà còn tạo ra những cơn bão truyền thông không dứt, vượt qua khuôn khổ của bó hẹp của một trò chơi.

Cách đây gần 30 năm, cờ vua Liên Xô đã đóng góp cho nhân loại 2 kỳ thủ được coi là xuất sắc nhất thế kỷ, Karpov và Kasparov. Cuộc đua tranh giữa họ trong 10 năm liền không còn là cuộc chiến quanh chiếc bàn vẻn vẹn 1/4 m2 nữa, mà đứng sau đó là cuộc chiến giữa 2 lối chơi: "Truyền thống" của Karpov - người tối ưu hóa các thế cờ kinh điển và "Phá cách" của Kasparov – người luôn tạo ra những khoảnh khắc chói sáng bằng những nước đi táo bạo, bất ngờ, thậm chí trái ngược với các quy tắc sẵn có.

Đã có thời điểm, những cuộc đối đầu liên miên giữa họ gây chia rẽ trong nội bộ Liên Xô, nhuốm mầu chính trị (khi cả thế giới tư bản ủng hộ Kasparov) Cho dù cuối cùng lịch sử đã gọi tên Kasparov, với 2 lần chiến thắng Karpov trong các cuộc tranh chức vô địch FIDE (trong đó có 1 trận tái đấu) thì nhân loại cần phải cảm ơn ông như một đối trọng, một chất xúc tác quan trọng cho Kasparov trên đỉnh cao vinh quang, mà thiếu nó, thế giới cờ vua sẽ nhạt nhẽo làm sao.

30 năm sau, thế giới thể thao lại lên cơn sốt và bị chia rẽ trầm trọng khi Ronaldo và Messi xuất hiện. Lịch sử đặt lên vai họ sức ép tự vượt lên chính mình để tiến gần hơn đến sự hoàn hảo. Trong 3 năm liền, sự cạnh tranh tại các cuộc bình chọn QBV là cuộc đấu tay đôi của số 7 và số 10, cũng từng đó năm, cùng CLB của mình, họ cạnh tranh nhau từng bàn thắng theo từng vòng đấu, cạnh tranh từng cú sút phạt và cũng cạnh tranh (ngầm) trên cả phương diện thu nhập cá nhân.

Là hiện thân của sự khổ luyện, niềm khát khao cháy bỏng với nghề, Ronaldo chỉ sau 4 năm đã lột xác trở thành mẫu cầu thủ toàn diện bậc nhất, đa dạng nhất về phong cách ghi bàn, thì có lẽ chỉ có Messi mới có thể làm lu mờ anh bằng lối chơi tưởng như đơn giản, dễ dàng nhưng toát lên sự tinh tế đến mức thượng thừa. Người hâm mộ đã đi từ sự tò mò, thán phục, thú vị cho đến hồi hộp khi cứ mỗi vòng đấu qua đi (tại tất cả các giải), Ronaldo ghi bàn (cho dù là hatrick hay cú đúp) thì Messi lại làm điều tương tự (thậm chí là poker). Cứ sau một "câu hỏi" của người này lại là một câu "trả lời" thích đáng của người kia thì không ai khác, người hâm mộ đã được hưởng lợi quá nhiều từ họ.

Messi có thể nói rằng đá bóng chỉ là một trò chơi, mỗi trận bóng mà anh tham gia không bao giờ có hình ảnh thách thức của "người đó", nhưng rõ ràng rằng, sau mỗi lần thăng hoa của Ronaldo, mỗi bước chạy của số 10 quyết tâm hơn, máu lửa và đầy hứng khởi hơn... Người hâm mộ cũng sẽ chẳng bao giờ có một Messi sút phạt điệu nghệ đến vậy, nếu Ronaldo "sút lên trời" mãi trong mỗi pha dàn xếp đá phạt. Họ cũng chẳng bao giờ thấy CR7 ghi bàn bằng những pha sục bóng điệu nghệ (tại Amsterdam, Camp Nou), khi Leo không "vô tình" có thói quen ghi bàn tương tự.

Có thể thấy rằng dù cả hai một mực không thừa nhận sự hiện diện của nhau như một động lực của sự hoàn thiện chính mình, thì rõ ràng rằng nếu thiếu một trong hai, họ sẽ chẳng thể trở thành huyền thoại trong thế giới này.

Xét cho cùng, sự cạnh tranh (tất nhiên là sự cạnh tranh lành mạnh) là động lực cho sự phát triển, kể cả trong lĩnh vực bóng đá. Hôm qua, Messi đã tỏa sáng bằng phong cách của Ronaldo trước Granada, thì hôm nay, trước Vallecano, đến lượt anh đấy Cristiano ạ. Hãy cố lên.

Write comments...
or post as a guest
Loading comment... The comment will be refreshed after 00:00.

Be the first to comment.

Top Bloggers

  • Sample avatar

    Bằng Nguyễn

    Cựu Chủ tịch FCBVN

  • Sample avatar

    Hoàng Thông

    Nhà báo

  • Sample avatar

    Mạnh Hiển

    Bí thư xã